Lành thay – hạnh phúc biết bao khi được sinh ra trong một gia đình có truyền thống Phật Giáo! Lúc bé, Tôi đã nhận được sự truyền trao và thắm nhuần Phật pháp từ Ông bà, Cha mẹ. Dần dà được lớn lên trong sự yêu thương dùm bọc – dạy bảo – giáo dục của những Anh chị Htr đi trước và Bạn đoàn GĐPT Việt Nam. Cái tính ỷ lại vào Cha mẹ của một cậu nhóc vẫn luôn đồng hành trong suốt quá trình tu dưỡng thân tâm lúc ấy.

   Năm 2009, Thân phụ qua đời vì bệnh nan y sau hơn 8 tháng gia đình bôn ba chạy chữa. Đó thật sự là khoảng thời gian mất mác – đau thương – mất cân bằng nhất của một đời người! Tôi đã thực sự không thể chấp nhận viễn cảnh khi “ngọn Núi Thái Sơn của mình ngã bóng cuối chiều” để lại biết bao khó khăn, thiếu thốn và tiếc thương trong cuộc đời còn lại của mình.

    Hiểu được phàm "Sinh ký tử quy" nên tập dần chấp nhận, đối diện và tìm cách vượt qua nó, để nó không có cơ hội đeo đuổi và quấy phá mình trong quãng thời gian còn lại. Động lực lớn lao duy nhất là tự hứa và phát nguyện hy hiến cuộc đời cho lý tưởng, cho Đạo pháp – Dân tộc. Tự cố gắng hoàn thành những công việc của tổ chức mà trước đây Thân phụ đã làm dở dang, đi tiếp và bước tiếp theo dấu những bước chân người Cha của mình đã đi qua.

   Hay tin, Anh có mặt đầy đủ trong các khóa Lễ quan trọng của gia đình tôi. Hình ảnh đó không gợi ấn tượng gì trong tôi lúc ấy vì phải lo biết bao nhiêu thứ khác. Bẵng đi một thời gian, lần đầu tôi gặp anh sau đó là tham dự Tang lễ của anh Trưởng BHD Quảng Nam – Thị Thi Huỳnh Chương. Nhìn cách thức mà anh điều hành – bố trí – chuẩn bị phương án dự phòng các kế hoạch nếu “chướng duyên“ xảy ra quả thật chu đáo, vẹn toàn. Khi ấy, tôi tham gia công tác điều phối đội hình di chuyển và “ghi hình lưu niệm”. Về sau, anh em bắt đầu thân thiết với nhau nhiều hơn trong chuyến đi Lâm Đồng – Trại HL Phú Lâu Na 3 năm 2010 mà tôi là một TS, anh là KST. Lần ấy, tôi đã chọn anh, làm một “mẫu người“ để học hỏi – trao dồi – đúc kết những kinh nghiệm phục vụ tổ chức. Phụ việc cho anh trong những chuyến công tác Phật sự hay trại mạc, huấn luyện cho các lớp kế thừa. Anh thương tôi như chính người con út của mình vì chúng tôi cùng một tuổi. Anh thường nhắc nhở – dạy bảo hay mạn đàm, bình luận tất cả những chuyện từ trong Đạo, đến tổ chức và cả tình hình biến chuyển bên ngoài của xã hội hiện nay……

   Ba năm tôi cùng anh rong rũi các nơi, giải quyết các công việc khó khăn của tổ chức bất cứ nơi đâu, tôi đã thấy rõ được từ chính con người của anh, một người sống hiến dâng cả cuộc đời của bản thân, gia đình, con cháu hay thậm chí thân mạng cũng chỉ để cầu mong thành toàn được một mục tiêu duy nhất là Phụng sự Đạo pháp- Dân tộc, thực hiện lý tưởng của tổ chức GĐPT Việt Nam. Dĩ nhiên, trong quá trình hành hoạt cho tổ chức, tôi đã nghe không ít lời dèm pha, xỏ xiên về anh. Anh mặc nhiên không giải thích hay biện minh như lời của Ngài Đệ Tứ Tăng Thống đã dạy. Lúc ấy, anh chỉ cười và minh chứng cho mọi người thông qua những việc mà anh đã và sẽ làm vì dòng máu mang đầy những hạt “lý tưởng tổ chức” đang luân chuyển trong anh. Những lúc như thế, là người kề cận – sát cánh cùng anh bao năm, tôi thật sự thương xót cho những ai đã buông lời thị phi ấy, phải chăng đó chỉ là sự ích kỷ, nhỏ nhen và đố kị của một vài cá nhân riêng biệt?

   Anh, hơn hai phần ba cuộc đời phụng sự lý tưởng của tổ chức, tuổi cũng đã chuẩn bị bước sang giai đoạn “Thất thập cổ lai hy”, cái tuổi bắt đầu bên kia của sườn dốc về sức khỏe… Nhưng trong anh dường như chưa có sự mệt mỏi và dừng lại! Dù sức lực không còn được nhanh nhẹn và phong ba như trước đây, nhưng anh có thể hiển diện bất cứ nơi đâu mà tổ chức cần, làm tất cả những nhiệm vụ mà tổ chức giao phó, thành toàn công việc Phật sự một cách chu đáo và nhanh chóng. Với tôi, hai tiếng “Khâm phục“ dành tặng anh không gì là quá đáng!

   Anh hẹn tôi khoảng giữa tháng 01/2013 đi Huế có công tác Phật sự. Thời gian và địa điểm đã được thống nhất từ trước, tôi dạy sớm hơn mọi ngày để thu xếp mọi việc và chờ anh. Mãi đến 9h vẫn không thấy anh đâu, tôi nhấc máy gọi thì bên kia anh trả lời: “Sáng nay anh hơi mệt, có lẽ một nửa trái tim phía sau Nó không chịu làm việc nên thế”. Tôi trả lời: “hay anh cứ ở nhà tịnh dưỡng, em thay anh thực hiện công tác này!”. Anh bảo : “không sao, em cứ chờ anh, uống thuốc, nghỉ ngơi một lúc anh sẽ đi”. 11h15 hôm đó anh đến Đà Nẵng, nhìn nét mặt anh tôi biết anh quá mệt mỏi vì sức khỏe của mình. Dù mệt mỏi vì căn bệnh hở vanh tim nhưng anh vẫn cố gắng cười cùng tôi như mọi hôm để trấn anh sức khỏe của mình trước tôi. Và rồi anh em nhắm hướng Bắc lên đường trong tiếc trời se lạnh cuối đông, khoảng không gian im lặng nhưng mang đầy một nỗi lo lắng cho sức khỏe của anh bắt đầu hiện diện trong tôi từ đây…

Và rồi, chuyến công tác ấy đã thực hiện thành toàn và mang nhiều kết quả tốt đẹp về một chuyến đi Phật sự! Hôm sau về lại nhà tôi, anh nằm dài trên salon nghỉ ngơi trong hơn 2h đồng hồ vượt gần 100km bằng xe máy. Tôi nhắc anh tái khám và nghỉ ngơi nhiều hơn để có thêm sức khỏe thực hiện nhiều công tác Phật sự về sau của tổ chức. Vẫn là nụ cười với câu bong đùa của anh: “sống chết là chuyện thường em ah, khi nghiệp lực đến thì có trốn cũng không khỏi. Ngày nào anh còn “lếch“  được thì anh vẫn và sẽ phải đi và thực hiện những nhiệm vụ mà tổ chức giao phó. Tuy tim anh chỉ còn làm việc lại một nửa, nhưng nửa này là một nữa của Trái tim Lam bất diệt….”

   Thế đấy, duyên lành đã gắn kết tôi gặp anh trong tình Lam! Được học hỏi – truyền trao từ anh, được trãi nghiệm những quá trình xương máu của tổ chức, và hơn thế là được phụ và giúp anh trong các công tác của tổ chức, được thấy rõ chân tướng về một con người suốt đời hy hiến vì Đạo pháp quả thật là một duyên may trong đời. Nguyện cầu hồng ân Tam Bảo luôn gia hộ cho “Trái tim bất trị“ của anh được khỏe mạnh để vẫn mãi tiếp tục cống hiến đời mình cho tổ chức một cách vẹn toàn. Tôi sẽ luôn bên anh, nguyện cùng chung vai, gánh sức cùng anh trong tất cả quãng thời gian còn lại để không phụ tấm lòng về một người anh như thế.

Nguyên Linh

525 lượt xem