CẬU BÉ GIÓT

Các em thân mến ! Chỉ còn 5 ngày nữa là đến Rằm tháng Bảy, Đại Lễ Vu Lan được long trọng diễn ra trên khắp hành tinh này. Tại chùa Phước Bình của chúng ta cũng vậy, Lễ Cài Hoa Hồng sẽ được tiến hành, để những ai, khi nhìn thấy trên ngực áo của mình có đóa hoa hồng thắm, thì vui sướng rằng, mình diễm phúc còn có Mẹ trong đời. Nhưng còn có ai đó, khi nhìn thấy trên ngực áo của mình, là đóa hoa hồng bạch, thì xót xa biết bao, Mẹ thật sự đã mất đi rồi !

Nhân mùa Vu Lan hiếu hạnh, trong câu chuyện dưới cờ ở các tuần trước, anh đã kể cho các em nghe nhiều mẫu chuyện nói về Mẹ. Chuyện về Mẹ thì rất nhiều, nó bao la như trời biển, khó có thể nói hết tình cảm mênh mông của Mẹ dành cho mỗi người con

Câu chuyện dưới cờ hôm nay, anh kể cho các em nghe một mẫu chuyện về Cha. Nói đến Cha, thì tình cảm của Cha dành cho mỗi người con của mình cũng không phải là nhỏ. Tình yêu thương của Mẹ ví “như nước trong nguồn chảy ra”, thì công ơn của người Cha dành cho con, người xưa đã ví “cao như núi Thái Sơn”

Mẫu chuyện anh kể cho các em nghe hôm nay, nói về Cậu Bé Giót

Giót năm nay vừa tròn 10 tuổi, cậu vừa bước vào lớp 5B, trường tiểu học Hiếu Nhân. Anh cũng xin giới thiệu thêm, Giót cũng là một Oanh Vũ ngoan, của một đơn vị Gia Đình Phật Tử, như các em Oanh Vũ ngoan hiền của chúng ta đang xum xít ngồi quanh anh đây

Giót cũng có Ba, Ba của Giót là một công nhân, làm việc tại một nhà máy. Giót có nghe Ba giới thiệu về nhà máy, nơi mà Ba của Giót đang làm việc, người ta thường gọi ở đây là nhà máy sắt. Giót mường tượng – hình dung ra nhà máy sắt của Ba, có lẽ chuyên sản xuất ra rất nhiều sắt, có lẽ có rất nhiều cục sắc to tướng bằng cái thùng Phuy, mà Ba của Giót phải quần quật với nó quanh năm suốt tháng. Có lẽ phải nhọc nhằn với những đống sắt to lớn như vậy, cho nên sau giờ làm việc, Ba về nhà, ngày nào Giót cũng đều thấy Ba có vẽ bơ phò nhọc mệt

Mẹ của Giót thì sức khỏe yếu hơn, nên chỉ xin làm những việc khiêm tốn hơn, dọn dẹp vệ sinh ở một nhà hàng, đồng lương mà Mẹ kiếm được hàng tháng rất ít ỏi. Anh Hai của Giót vừa vào đại học, mọi gánh nặng gia đình đều đổ dồn lên đôi vai gầy guộc của Ba, nhiều hôm Ba phải nhận làm thêm giờ, để có thêm đồng tiền còm cỏi trang trãi cho các sinh hoạt quá đắt đỏ như hiện nay. Nhà máy mà Ba của Giót làm việc ở rất xa, cho nên Ba thường xuyên đi làm từ rất sớm, chiếc xe đạp cọc cạch, đã đưa Ba của Giót rời khỏi nhà, từ lúc mà Giót còn đang mãi mê say ngủ, còn lúc Ba ra về thì rất trễ, có hôm đèn đường đã thắp sáng từ rất lâu rồi, thế mà Ba mới về đến tận nhà

Ba có chứng bệnh đau khớp, mỗi lần trở trời, là ba hay than thở, là thường xuyên bị đau nhứt ở hai đầu gối và ở lưng. Hôn nay Ba về, nhìn thấy nét mặt khắc khổ của Ba không được vui, có cái gì đó đang âm thầm chịu đựng trong Ba. Sau buổi cơm tối, có lẽ sức chịu đựng không còn được nữa, Ba rên rĩ vì đau nhứt. Như mọi hôm, mỗi lần nghe ba than vãn như vậy, là Giót vội vã lấy dầu nóng ra xoa bóp cho Ba. Nghe – nhìn thấy ba xuýt xoa, mà nước mắt Giót rưng rưng. Qua bàn tay nhỏ nhắn, thao tác – xoa bóp liên tục của mình lên trên hai đầu gối – lên trên lưng của ba, Giót thầm mong san sẽ phần nào nỗi đau đớn của Ba, lâm râm khấn nguyện Đức Quán Thế Âm từ bi cứu khổ cứu nạn cho Ba mau chóng hết đau

Sáng nay, cũng như mọi hôm, Ba khẻ khàng đến bên giường Giót, để nhìn Giót trước khi đi làm, Ba thật nhẹ nhàng đỡ cái đầu của Giót đặt lại ngay ngắn trên gối, rồi kéo mền đắp cho Giót, để Giót được thêm ấm hơn. Nhưng Ba có biết đâu, Giót đã thức giấc kể từ khi Ba rời phòng ngủ, bước vào Toilet để làm vệ sinh. Giót cứ ngỡ rằng, với cơn đau quằn quại tối hôm qua, sáng hôm nay Ba của Giót phải ở nhà để dưỡng bệnh. Giót đâu có biết rằng, Ba phải chịu đựng cơn đau nhứt đang hoành hành, phải đi làm, để có đủ tiền mà đóng vào cái khoản học phí quá cao cho anh Hai và cho cả Giót. Ba quay lưng bước ra cửa, Giót tung mền chạy theo gọi Ba ! Ba dừng lại, ngạt nhiên nhìn Giót, Giót tha thiết nhìn lại Ba, mà thương Ba quá đi thôi !

– Có việc gì vậy con ! Ba hỏi Giót, Giót lưỡng lự – ngập ngừng
– Một ngày công làm việc, người ta phải trả cho Ba bao nhiêu tiền vậy Ba ?
– Con hỏi để làm gì vậy ?
– Thì Ba cứ nói cho con biết đi !
– Khoảng Một Trăm nghìn cho một ngày công !
– Ba có thể cho con vay mượn năm mươi nghìn được không Ba ? Ba sửng sốt – bực bội lớn tiếng
– Con không thấy Ba làm việc cực khổ hay sao, phải đổ mồ hôi – sôi nước mắt mới nhận được lương, đồng tiền ít ỏi có được, còn phải để trang trãi vào các khoản chi tiêu thiếu thốn sắp tới. Con tập đua đòi với bạn xấu, bắt chước ăn chơi hoang phí hay sao, mà vòi vĩnh đòi tiền !

Nghe Ba nói nặng lời, Giót tủi thân, chạy ùa vào phòng, úp mặt lên gối khóc nấc nỡ

Ba ngỡ ngàng nhìn vào – chùn lòng, có lẽ thật sự là Giót đang cần tiền vào một việc gì đó. Ông mở tủ lấy ra năm mươi nghìn, đến trao vào tay của Giót. Ông vỗ về

– Có lẽ con đang cần tiền, mà Ba thì không biết. Tiền đây, con cầm lấy để chi tiêu vào những việc mà con đang cần!

Giót vụt ngồi dậy, lật ngữa cái gối lên, thọc tay sâu vào bên trong áo gối, Giót lôi ra một nắm tiền, Giót vuốt từng tờ giấy bạc, rồi xếp chung với tờ giấy năm mươi nghìn mà Ba vừa mới trao cho Giót. Giót đưa hết số tiền đến tận tay Ba

– Trước đây, Ba và Mẹ thỉnh thoảng có cho con tiền, con đã cố gắng dành dụm được, nhưng vẫn còn thiếu, hôm nay con mượn thêm của Ba là vừa đủ một trăm nghìn. Con xin Ba, con xin được mua lại một ngày công của Ba ! Ba sửng sốt nhìn Giót không hiểu, Giót nói thêm

– Hôm nay con không có giờ học, Ba ở nhà với con hôm nay nghen Ba, con sẽ chăm sóc cho Ba, để cho Ba mau chóng giảm được cơn đau ở hai cái đầu gối và ở cái lưng đau của Ba!

Ba Sửng sờ nhìn Giót, như chợt hiểu ra, Ba ùa lại ôm Giót vào lòng, hai cha con ôm chằm lấy nhau mà rưng rưng nước mắt. Mẹ và anh Hai không biết đã thức dậy và đã đến đứng đây từ lúc nào, bây giờ hiểu ra mọi việc, cả nhà cùng ôm nhau khóc nức nỡ trong niềm sung sướng – thương cảm tột cùng !

Nguyên Hoàng PHAN VĂN HUY TÂM

581 lượt xem