Những chuyến đi thực tế…
Nguyên Linh
Thường thì, sau mỗi chuyến làm Từ thiện, cảm giác thanh thản, vui vẻ và hạnh phúc luôn lan toả trong con người chúng ta. Vì chí ít, chúng ta có thể biết được đâu đó, tận sâu trong tâm hồn, ngỏ ngách của trái tim mình còn tồn tại chút yêu thương, tình người, sự quan tâm, đùm bọc và Từ bi vô lượng… Nhưng với tôi, cảm giác ấy gần như chẳng tồn tại được lâu, thay vào đó là biết bao suy tư, lo nghĩ và lòng đầy trĩu nặng ! Nó như chiếm lấy khối óc, chi phối các hoạt động khác của cá nhân… Nó muốn bắt tôi phải luôn nghĩ đến Nó, nghĩ đến con người, môi trường, cuộc sống, tương của những mảnh đời còn chịu quá nhiều thiệt thòi đó.
Ở Trại mồ côi Đức Sơn – TP Huế, may mắn được Ni Sư tâm sự về cuộc đời của Kiệt khi tôi có dịp ghé thăm và ẳm em vào lòng. Năm 2009, Kiệt vừa tròn 7 tuổi, cơ thể phát triển khoẻ mạnh như các bạn cùng trang lứa. Điều không may là Kiệt biết nghe, hiểu được tất cả nhưng ngay chính mình lại không thể nói được. Khó khăn lớn nhất đối với em là đôi mắt, hầu như không có lấy một chút tròng đen, Nó được bao phủ bởi một lớp màn trắng toát che lấp đi những hình ảnh đẹp đẽ của cuộc đời trong đôi mắt Kiệt.
Ni sư kể : “ Năm Kiệt khoảng 1 tuổi, vào lúc mà quý Tăng ni thực hiện thời Công phu sáng. Ni sư nghe ngoài cổng Chùa có tiếng khóc của trẻ con, Sư cùng một số Ni ra xem thì thấy Kiệt nằm trước cổng, trong chiếc Nôi cũ kỹ được quấn vội chiếc tã mỏng manh và chiếc áo cũ mèm…Sư vội vã ẳm vào thì thấy Đôi mắt của Kiệt được bao phủ bởi mấy trăm chú Kiến lửa. Có lẽ Kiệt vừa quá đau đớn, vừa quá cô đơn nên khóc thét không thôi khi cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay nhỏ nhắn mà ấm cúng của Ni Sư. Sư đã nhanh chóng thổi Lũ Kiến đi, lau nước ấm và nhỏ thuốc vào đôi mắt của Kiệt và chờ đến sáng đưa Kiệt đến Bệnh viện khám và điều trị….Nhưng, Cuộc đời luôn không như mong đợi, có thể may mắn đối với người này nhưng lại bất hạnh với người kia! Bác sĩ bảo đôi mắt của Kiệt không thể chữa lành vì những tác động và phá hoại của Lũ Kiến. Nguyên nhân được xác định là do đôi mắt trẻ thơ có Ghèn, không ai chăm sóc nên Lũ Kiến nhân cơ hội đó bám lấy và phá hỏng đi đôi mắt của Kiệt…… Anh cứ thử nghĩ xem, lúc Bác sĩ nói xong, tâm trạng lúc đó của Tôi như thế nào? Ni sư chỉ hỏi đi kèm với tiếng thở dài mà không trả lời nên Tôi cũng không dám lên tiếng…”
Lại nữa, lúc 17h ngày 16/06/2012, Tôi tháp tùng quý Anh chị BHD GĐPT Đà Nẵng tổ chức một buổi ẩm thực từ thiện cho 190 vị tại Trung Tâm Bảo Trợ Người Neo Đơn TP Đà Nẵng.
Hình ảnh đầu tiên trong mắt là những tiếng vỗ tay và gọi với theo của những người sống tại trung tâm này khi chúng tôi cho xe tiến vào nhà bếp, trên khuôn mặt Họ hiện rõ những nét vui mừng như những đứa trẻ tan trường được Bố mẹ đến đón sau một ngày dài học tập và thiếu vắng… Sau 3 tiếng Kẻn báo hiệu giờ cơm của Trung tâm, những người đi lại bình thường nhưng cơ thể lại không được lành lặn như bao người lần lượt đỗ về nhà ăn tập thể, 6 người một bàn rất ngăn nắp và thứ tự. Chúng tôi được sự hướng dẫn cụ thể của các vị Cán bộ làm việc tại trung tâm này sắp xếp và phân phát thức ăn đến từng bàn, từng người được nhanh chóng và đầy đủ…..
Sau khi ổn định và mọi người bắt đầu dùng bữa, Tôi cùng một số anh ra Sân trung tâm tham quan, liếc quanh một vòng vội vàng dừng lại nơi cái bảng nhỏ với dòng chữ : “ Khu vực của người Tàn tật ”. Nhanh chóng vẫy tay gọi Anh Nhuận Thành đem máy ảnh đi với Tôi qua khu vực đó để trãi nghiệm thực hư cuộc sống của những người không mấy được may mắn này.
Trên chiếc xe lăn, một chị ước chừng 40 tuổi với đôi chân gần như không hiện hữu và một cánh tay bị thiếu hoàn toàn. Anh Nguyên Anh đứng cạnh bên cuối thấp xuống với từng muỗng xúp đều đặn đưa vào miệng của chị. Gặp ai, chị cũng cười đi kèm với một câu nói : “ Ngon lắm ! cám ơn mấy anh chị Phật tử nghe”. Sâu hơn vào bên trong nhà, hai bên hành lang với những cụ già không thể tự mình đi đứng để lấy thức ăn mà phải cần sự hỗ trợ của mấy vị Cán bộ và anh em chúng tôi. Thoáng nhận thấy mọi người đã dùng bữa gần xong, quay trở lại nhà bếp vát vội bình Sữa Đậu Nành nóng, hỏi chị phụ trách xin mượn vài chiếc cốc, chiết ra từng ly và nhờ các em Htr phát đến tay của các cụ…. Bên trong một chiếc phòng riêng, có 3 cụ tuổi chừng 70 không thể ngồi dạy để ăn, Anh Nguyên Biên và một số chị phải đến tận đầu giường để vệ sinh và đút từng muỗng thức ăn. Thỉnh thoảng, những tiếng sặc sụa do mắc nghẹn khi nằm ngửa đã được những bàn tay của anh chị Htr nhẹ nhàng vuốt đều đều như để có thời gian cho thức ăn đi vào tận sâu trong bao tử. Trên đầu giường là chiếc máy niệm Phật đang đều đều vang lên với Danh hiệu : “ Nam Mô A – Di – Đà Phật”
Xong việc, anh em chúng tôi quay lại nhà ăn, hội ý nhanh và tổng kết công tác Phật sự của BHD hôm nay, nhưng Anh UV Văn nghệ xin phép được ở lại hát hò vài bài cho các Cụ nghe. Có Cụ phấn khởi quá nên nói : “ Anh tập cho Tui hát với !” Thế là đầy ấp những tiếng cười, tiếng vỗ tay và tiếng hát vang lên cả khu vực này thật vui vẻ và ấm áp tình người……
Anh em từ biệt mọi người kèm theo lời hứa sẽ quay lại tổ chức nấu cơm cho mọi người dùng trong nay mai. Các cụ và mọi người tiễn chúng tôi bằng những cánh tay vẫy vẫy liên hồi tạm biệt với khuôn mặt rạng rỡ nụ cười, trong tiết trời mưa phùn của buổi chiều tàn TP Đà Nẵng ……
Sau những chuyến đi ấy, những hình ảnh đó cứ mãi chân trong dòng chảy suy nghĩ của tôi, Nó đặt ra nhiều câu hỏi cần phải suy ngẫm ! Đáng ra, ở tuổi của Kiệt, em phải hưởng trọn niềm yêu thương của cha mẹ, được thoả sức tung tăng, đùa giỡn với bạn bè và cắp sách đến trường… Ở tuổi của các Cụ, đây là khoảng thời gian xum vầy, hưởng phước, yêu thương và dạy dỗ con cháu những kinh nghiệm đã qua của cuộc đời mình….. Nhưng, điều đó đã không thể có được, Nó như những thứ xa xỉ nhất của kẻ nghèo hèn không dám mơ đến ! Trong lúc đó, lại có rất nhiều người xem nhẹ gia đình, mạng sống. Chỉ biết hưởng thụ trong sự giàu sang và phú quý, tiêu xài hoang phí những đồng tiền không do mình làm ra mà cũng chẳng mảy may quan tâm đến những mảnh đời cơ cực, thiếu thốn trong xã hội. Lại có những kẻ chuyên quyền, tham ô, móc ngoặc, xén chẻ những tiền tài và vật chất trợ cấp, quyên góp……
Phải chăng, xã hội hiện nay chỉ những kẻ mạnh được làm Vua, được tồn tại trong chăn bông nệm ấm !? Phải chăng, tình yêu thương giữa người với người, đã thực sự không được nhắc đến và giáo dục căn bản trong tầng lớp Thanh thiếu niên của xã hội hiện nay !? Phải chăng, nền tảng đạo đức làm người đang ngày một bị bào mòn và tha hoá phẩm hạnh !? Phải chăng, sự thờ ơ và lạnh lùng trước những cảnh đời éo le lại được tồn tại trong một xã hội văn minh đến thế sao !?…….. Đây, là những câu hỏi được đặt ra mà anh em chúng ta cần phải lạm bàn một cách thấu đáo.
Anh chị em GĐPT Việt Nam thân mến !
Hạnh phúc thay, Anh em chúng ta được Bố mẹ tạo dựng nên sinh mạng này tuy không được hoàn hảo nhưng cũng đầy đủ hơn một số người. Lành thay, khi chúng ta được gần gũi và tiếp cận với Tam Bảo để tu dưỡng đạo đức cho bản thân. May mắn thay, khi chúng ta được sự bảo bọc bình yên của xã hội này. Và vui thay, khi chúng ta được sự dạy dỗ và yêu thương của Thầy bạn !
Người đoàn viên GĐPT Việt Nam phải luôn Quán chiếu để thấy được những may mắn và hạnh phúc mà chúng ta đã và đang có trong quá khứ – hiện tại – vị lai. Phải biết phát tâm lập nguyện hành Bồ tát đạo, đem Từ bi tâm cứu vớt chúng sanh trong cõi trầm luân như trong Tứ Hoằng Thệ Nguyện đã dạy.
Người Htr GĐPT Việt Nam thọ nhận trách nhiệm và sứ mạng của tổ chức giao phó trong phần việc mà NQ-QC đã nêu rõ. Phải luôn sẵn sàng dấng thân, hy sinh một cách hy hiến đối với Đạo pháp và Dân tộc. Một lòng kiên trung lập trường như Tảng đá kiên cố đối với tổ chức trước những cám giỗ danh lợi và áp bức của các thế lực ngoại ban như lời của Hoà thượng cố vấn giáo hạnh GĐPT Việt Nam trên thế giới đã dạy : “ Người Htr GĐPT Việt Nam phải đặt Danh dự – Quyền lợi – Sinh mệnh của tổ chức lên trên Danh dự – Quyền lợi – Sinh mệnh của cá nhân mình”.
Nếu thực hiện được điều đó, tức là Anh chị em chúng ta đã hoàn thành Lý tưởng của người Htr GĐPT Việt Nam là phải thực hiện cho kỳ được Châm ngôn và mục đích của GĐPT Việt Nam. Lẽ tất nhiên, Tổ chức của chúng ta với những việc làm này dù không ai công nhận thì hiển nhiên chúng ta vẫn tồn tại và khẳng định lại giá trị cốt lõi của tổ chức chúng ta đã tồn tại suốt chiều dài lịch sử của Đất nước hơn 70 năm qua, điều đó hay lắm thay !
Thân ái !
523 lượt xem
Tin khác
LÁ THƯ SEN TRẮNG (Bản tin Sen Trắng số 03) BBT Trang Nhà Thế Giới xin đăng tải lại bài sen trắng Vu Lan của Htr Nguyên Tín – Nguyễn…
Thưa quý vị, Quý vị nào có duyên cầm được bản chiêm tinh này, trong mùa xuân Quý mão, xin quý vị hãy mỉm cười với vận mạng của mình,…
NHỮNG NỐT NHẠC THẦM LẶNG Phụng thân mến, Chị cứ ngỡ rằng chị em mình còn có dịp được làm việc chung qua những lần thực hiện kỷ yếu như…
CẢM NIỆM XUẤT GIA 08-02 Nhâm Dần Năm 2022 Ánh trăng thượng tuần tháng hai Ấn Độ dần khuất nơi phía chân trời xa thẳm, in bóng trải dài nơi…