NHỚ VỀ SƯ HUYNH HỒNG LIÊN
PHAN CẢNH TUÂN

Tâm Minh

Kính thưa Đại Sư Huynh,

Ai đã từng sinh họat GĐPT từ trong nước ra đến hải ngoại,
Ai đã từng quen biết anh Hồng Liên Phan Cảnh Tuân,
Ai đã từng biết đến Đại Đức Thích Phổ Hoà
…..

Đều biết rằng Anh đã từng là Huynh trưởng GĐPT Hướng Thiện ở Huế, đã từng là ban viên các BHD/GĐPT Trung Phần, Trung Ương, tại Việt nam những năm 60, 70 …. vừa là một Trưởng Hướng Đạo VN
Anh cũng đã từng là Thầy giáo ở trường Tiểu Học An Cựu vào những năm 50;
Anh đã từng là sĩ quan cao cấp trong quân lực VNCH
Anh cũng đã từng ở tù mười mấy năm (tù nhân chính trị bị giam giữ qua nhiều trại từ Nam ra Bắc)
Anh đã trở thành tu sĩ Phật giáo năm 1995

… Vì vậy chúng em, người kêu Anh bằng Thầy, người kêu Anh bằng Anh, kêu thế nào … cũng được!

Ngày xưa, em quen biết Anh vì Anh là Huynh trưởng GĐPT Hướng Thiện, em là đoàn sinh Gia Thiện, mỗi lần đi trại đều gặp Anh, mỗi lần qua nhà chị Cúc, chị Đào, chị Nhơn … để kết hoa Phật Đản, để tập múa Vu Lan hay tập làm hoa, làm bánh v.v.. đều thấy Anh ghé ngang qua động viên thăm hỏi, hồi đó chúng em gọi anh là “anh Tuân Hynos” vì Anh cao lớn, da thì đen mà răng thì trắng, lại hay cười rất dễ thương, đẹp hơn ông “tây đen” in trên mấy hộp kem đánh răng Hynos rất nhiều   !! nhiều khi Anh còn mặc cả bộ âu phục màu trắng nữa! Sau này thỉnh thoảng nhắc lại Anh còn rất vui được nghe lại “nick name” đó!

Em cũng còn nhớ mãi ngày Chú Minh Châu (bây giờ phải là hoà thượng MC đó) đi Ấn Độ du học; Anh cho chúng em quay vòng tròn, làm tiếng reo: “Chú đi mô? _ Đi Colombo!” và bảo chúng em xé trong Sổ tay ra 1 tờ giấy nhỏ, viết thư cho Chú, muốn viết gì thì viết, Anh sẽ gởi đến Chú cho …. Anh ngã mủ ra đi đến từng em nhận thư … Ngày ấy, Huế chỉ có 7, 8 Đơn vị rất thân thương gần gũi nhau; các Anh Chị Huynh trưởng đều thân quen với chúng em, không phân biệt Hướng Thiện hay Gia Thiện, An Lạc hay Chơn Tri, An Lăng hay Hương Đạo v..v.. thật đúng nghĩa với 2 chữ Gia Đình …

Nếu chúng em học trường An Cựu thì phải gọi Anh bằng Thầy rồi; cho nên hồi đó chúng em được gọi “anh Tuân” là cảm thấy mình “oai” lắm so với các bạn khác là học trò Anh mà không sinh hoạt GĐPT nên không được gọi anh Tuân bằng Anh!

Lớn lên một chút, được “ngang hàng Huynh trưởng” với Anh, sinh hoạt Phật sự cùng Anh, rồi khi đất nước loạn ly, vắng bóng Anh mưòi mấy năm trời … Trong tù, Anh hẹn với chúng em “rồi Anh sẽ về lại Sàigòn,” Ngày Anh trở lại SG, chúng em đã thành người lớn hết rồi, đã thuộc vào hàng “lảnh đạo” Tổ chức _ Ngày xưa Anh tổ chức Trại cho chúng em, thật hoành tráng, qui mô, huy hoàng … bây giờ chúng em cũng tổ chức Trại cho các em của chúng em, nhưng là “Trại chui,” phải thay đổi kế hoạch liên miên. Các em chưa nhập Trại đã phải “dịch mât thư” thay đổi lộ trình đến đất Trại, có khi thay đổi cả địa điểm, v.v.. Anh khen ngợi, động viên chúng em và thường trao đổi, giảng dạy, truyền đạt, huấn luyện.. theo kiểu “giáo ngoại biệt truyền” chúng em cùng với các Anh (Châu, Từ, Tú, Lộc, Hựu, Cang, Thục, Mão, Phong, Ngữ ….) tổ chức các Trại Vạn hạnh, biên soạn tài liệu Tu Học Huynh trưởng và Đoàn sinh v.v.. để nuôi dưỡng và đào tạo lớp kế thừa …. Rồi ngày chị Cúc bị nạn, huynh trưởng Nữ phân công đến bệnh viện Chợ Rẫy săn sóc Chị, ở lại đêm với Chị (phụ với gia đình); rồi ngày đưa Chị ra Huế … rồi đám tang Chị; những ngày đó chúng em được gần Anh nhiều nhất; trong hoạn nạn mới thấy Tình Lam cao đẹp đến độ nào. Anh Thạnh từ Đà Lạt về thăm Chị, lúc từ giả để lên Đà lạt lại, ảnh đã khóc làm chị khóc theo (?) [ACE mình thấy Chị chảy nước mắt, trong khi thường ngày nằm im bất động, không hề phản ứng _ như người ta thường nói “đời sống thực vật”]

Ra đến Hải ngoại, tình cảm của Anh đối với ACE /GĐPT vẫn đậm đà thân thiết, không những ACE Huynh trưởng ở Hoa Kỳ mà cả ở Âu Châu, Úc Châu. v.v.. đều thương kính, mến phục Anh. Những lần đi dự Đại hội ở Ấn Độ, Âu Châu … đường sá xa xôi, hành trình vời vợi, nhưng Anh luôn vui vẻ tươi cười và nhất là tham dự đầy đủ các thánh tích không “chịu thua” như em vì không chịu nổi xe hơi (mỗi lần nghĩ đến, em cảm thấy xấu hổ vô cùng vì ông Anh mình hơn mình mười mấy tuổi mà như thanh niên còn mình thì như “bà già” chính cống)

Ra đến Hải ngoại, em như được “lớn hơn” một chút nữa, được Anh coi như “bạn”; có chuyện vui buồn gì đều kể, tuy ở xa nhau nhưng gần như mỗi tuần đều có liên lạc và nhất là sau khi anh Hựu mất, Anh / Thầy thường tâm sự với em/con hơn. Qua Thầy, con được quen biết Vi và các con của Vi, những tấm lòng vàng, Vi quả thật là người đệ tử, người em, người con gái, đã tận tâm săn sóc Thầy, không chỉ 1 mình Vi mà cả các cháu con của Vi cũng quí Thầy một cách đặc biệt nữa _ thật là hiếm quí trên đời.

[Vi thường nói “đối với Thầy Phổ Hoà, GĐPT là gia đình thứ 2 của Thầy” thật là đúng lắm. Vi thường cho con cơ hội nói chuyện với Thầy nhiều, nhất là ở giai đoạn cuối cùng này]

Ngồi quán chiếu lại, suy gẫm lại… Đức Phật dạy thật chí lý “không có cái tự ngã nào thường còn, bất biến cả”; thật vậy, như từ đầu em đã nói, Anh Tuân là ai? Sư Huynh Hồng Liên là ai? Thầy Phổ Hoà lại là ai? _ Anh Tuân là người thanh niên, người Huynh Trưởng trẻ của GĐPT, đầy nhiệt huyết, tài năng chưa đầy 30 tuổi của những năm 50 hay là Thầy Phổ Hoà 86 tuổi đang ở trong bệnh viện San Bernardino vừa trút hơi thở cuối cùng ..? là ai? là ai? _ Sư Huynh hay mỗi người chúng em cũng chỉ là 1 tập thể ngũ uẩn với tên gọi thế gian; mà ngay cả tên gọi đó cũng không thể chỉ ra 1 tự ngã nhất định nào cả, vì thân tâm chúng ta thay đổi từng giây từng phút …. trong dòng sinh diệt vô tận …. Như vậy mới có ngày hôm nay .. thân tứ đại của Thầy đã tan rã: mắt không còn nhìn rõ, miệng không tự chủ phát âm, cho đến tim ngừng đập, và Thầy đã rời xa ACE chúng con vĩnh viễn; nghĩa là bây giờ muốn nghe tiếng Thầy nói, cưòi .. là chuyện không thề có [trừ khi chúng ta có cái kính “quay ngược thời gian” để trở về quá khứ!] Ai đã được gặp Thầy cách đây vài tuần vài tháng, được nghe Thầy nói chuyện, cưòi vui v.v.. những người đó thật là có “đại nhân duyên” với Thầy … Tuy nhiên về “tâm linh tương thông” và về tình Lam bất diệt thì Thầy Phổ Hoà / Sư Huynh Hồng Liên / anh Phan Cảnh Tuân … chưa hề từ trần, mà sẽ sống mãi trong lòng chúng con/chúng em.

Ao Sen Tịnh Độ thêm một đóa Hồng Liên
Áo Lam Ta Bà thiếu một anh Tuân thân qúi.

Kính tiễn biệt Thầy/Anh về Cõi Tịnh!

Tâm minh

502 lượt xem