Hạnh phúc thực tại

 

Mỗi năm mùa xuân lại về mang theo cái thời tiết se lạnh nhưng đầy quyến rủ, cái tiết trời thơ mộng đó khiến tôi có thể cảm nhận được qua từng hơi thở của mỗi sớm mai thức dậy bên tách trà nóng mà hương vị trà xanh còn cuộn mình thoảng bay trong tinh sương của một buổi sớm mai thanh tịnh, đẹp trời.

Vậy là một mùa xuân nữa lại đến, lại có niềm vui để được lần nữa đón cái tết cổ truyền đầy ý nghĩa và cao đẹp của người Phương Đông. “Xuân Vạn Hạnh”, chúng tôi thường gọi như vậy vì chúng tôi là những học tăng lưu trú tại Vạn Hạnh, một môi trường tốt cho việc học và tu. Với tôi, tết đến cái thú vui nhất tôi chọn là được uống trà bên những người bạn Đạo, những người mà cùng tôi thực tập những điều đức Phật đã dạy ngay trong hiện tại này để tìm nguồn hạnh phúc an lạc ở nội tâm, đó là con đường thánh thiện và cao thượng nhất mà chúng tôi suốt đời lựa chọn và thực tập.

Hoa mai đã nhúm nụ trên cành, một vài bông hoa đã không chịu được phải đợi chờ trong tiết trời xuân đầy nhựa sống đã tự mình vươn tới để nở ra, điểm tô cho cái sắc đẹp của độ xuân thì. Nhìn những loài hoa đua nhau khoe sắc dưới cái nắng nhẹ của xuân, tôi cũng muốn góp phần làm thêm thi vị với nó, nhưng thật là một tiếng thở dài buồn bả, tôi lại không biết làm thơ, nhưng đây cũng là cơ hội cho tôi thích đọc thơ Thiền mỗi khi xuân về tết đến. Ngồi nhâm nhi tách trà xanh, nhìn những cánh hoa từ từ chớm nở tôi lại rung động trong lòng và quyết định mang thơ Thiền ra đọc và suy ngẫm về ý đẹp của nó cũng như làm tấm gương soi chiếu cuộc đời và chính ngay trong cuộc sống tu tập tâm linh của bản thân.

“xuân khứ bách hoa lạc,
Xuân đáo bách hoa khai.
Sự trục nhãn tiền quá,
Lão tùng đầu thượng lai.
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận,
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai. 
                                                  (Mãn Giác thiền sư)

(Xuân đi trăm hoa rụng,
Xuân đến trăm hoa cười.
Trước mắt việc đi mãi,
Trên đầu già đến rồi.
Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết,
Đêm qua sân trước một cành mai).
                                                 (Ngô Tất Tố dịch)

Đây là bài thơ rất hay trong những bài thơ Thiền có mang vẽ đẹp của mùa xuân. Mùa xuân hoa nở, nó là quy luật, là vẽ đẹp mà tự nhiên đã ban tặng cho chúng ta. Với các thiền sư, xuân đi xuân đến, hoa rụng hoa cười cũng thế thôi! Không phải các thiền sư quay lưng với vẽ đẹp của đời, quay lưng với sự sống mà chính họ là những người thực sự yêu sự sống và họ cảm nhận vẽ đẹp đó trong từng sát na, từng hơi thở, cõi xuân tràn khắp cõi lòng, đi về muôn nơi của không gian và thời gian vô tận, của lòng người con Phật đang tận hưởng cái hương vị giải thoát của Thiền.

Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết,
Đêm qua sân trước một cành mai.

Câu thơ thật tuyệt vời, nó ẩn chứa nét đẹp thanh tao và mạnh mẽ trong cả nhịp thơ và đặc biệt nó ẩn chứa cái giải thoát tinh túy của đạo Phật, chính nó đã làm nên cái đẹp của hoa mai, của mùa xuân và của bài thơ Thiền nổi tiếng.

Đến đây ngài Mãn Giác đã thấy được sự vận hành của các pháp là như thị tướng, như thị tánh, các pháp tự nhiên không sanh ra cũng không mất đi nó tịch nhiên như thị. Chính điều này giúp cho nhà sư an nhiên tự tại sống trong hạnh phúc vĩnh hằng, sống trong mùa xuân thực tại chơn như, đối với họ lúc nào cũng có một mùa xuân trong lòng, đây chính là mùa xuân của Phật giáo, mùa xuân của Thiền, và cũng chính là mùa xuân mà mỗi người con Phật chúng ta muốn có, nhấp một ngụm trà thật là hạnh phúc khi tôi đang cảm nhận được trọn vẹn hương vị của trà, hoa và cả hương vị của ngày tết trong cái tất bậc của phố thị Sài thành. Mong sao giữa cái phồn hoa này cầu chúc mỗi người bạn của tôi tận hưởng được cái hạnh phúc thật sự của cuộc sống.

Trần tục mà nên, phúc ấy càng yêu hết tất,
Sơn lâm chẳng cốc, họa kia thật cả đồ công. (Nhân Tông)

Xuân Vạn Hạnh, 2010.
-Thuần Châu-

629 lượt xem