MẸ ƠI!  

“Mẹ ơi con thương mẹ quá mẹ ơi, con vô tình quá phải không nên bấy lâu hờ hững mẹ…”

Có lẽ con đã hát đi hát lại có tới hàng trăm lần câu hát trên với những người bạn thân thiết của mình, ấy vậy mà chưa một lần nào con dám nói với mẹ rằng “con thương mẹ quá” như những ca từ trong bài hát “Mẹ ơi” mà ca sĩ Phương Thanh đã hát. Đã hơn hai mươi năm trôi qua từ ngày con được đến với GĐPT Đức Phương lúc con còn ở lứa tuổi oanh vũ, con đã được các anh chị trong đơn vị dạy cho việc phải hiếu kính với cha mẹ, ông bà cũng là ngần ấy năm con có mẹ bên cạnh trong ngày đại lễ báo hiếu Vu Lan của đơn vị. Quỳ bên mẹ để dâng lên tặng mẹ những món quà nhỏ từ những đồng tiền ít ỏi mà các anh chị dặn dò các em tiết kiệm ăn quà vặt bỏ heo đất suốt 3 tháng hạ, quỳ bên mẹ để biết mẹ đang hiện hữu bên con mà đôi khi do cuộc sống bộn bề với cơm áo gạo tiền, với những công việc riêng tư con đã vô tình hờ hững với mẹ để bao nhiêu lỗi lầm đã gây ra cho mẹ iêu lại hiện về bên con…

Con còn nhớ những ngày lam lũ gia đình khó khăn, mẹ đã đứng vững trên đôi chân của chính mình để nuôi anh em chúng con ăn học và khôn lớn. Con vào trường trung học Lê Hồng Phong mẹ tặng cho con chiếc bàn bằng mica để con làm góc học tập. Lúc bấy giờ chiếc bàn này đang là thời trang của các văn phòng công ty, nhà thì nhỏ nhưng chiếc bàn lại to, to như hy vọng của ba mẹ về tương lai của đứa con trai út này. Rồi con cũng đậu đại học như mơ ước của ba mẹ, nếu ngày con hay tin mình đậu đại học con vui một thì ba mẹ vui gấp bội phần. Suốt thời gian con thi đại học căn phòng của ba mẹ đã trở thành vương quốc của riêng con, con ăn tại đây, ngủ tại đây và cũng học tại đây. Bao nhiêu là sách bao nhiêu là vở được bày la liệt trong phòng, giờ suy nghĩ lại để con được yên tĩnh học thì ba mẹ đã phải dọn ra ngoài ở con thật ấy nấy…

Năm năm sau ngày con tốt nghiệp đại học Bách Khoa bên cạnh con có bạn bè, có đoàn sinh của con – lúc này con đã là đoàn trưởng đoàn thiếu nam, có chị Liên đoàn trưởng, anh thư ký đơn vị và hơn hết bên cạnh con còn có gia đình – có anh chị và ba mẹ. Nhìn ba mẹ thay nhau choàng chiếc áo tốt nghiệp của mình con biết ba mẹ vui lắm. Gia đình của mình dường như hạnh phúc hơn, mọi thành viên trong gia đình dường như vui hơn và iêu thương nhau hơn, con thấy ấm áp biết bao và trong lòng con luôn nhớ mãi về hình ảnh người mẹ iêu đã bên cạnh con sớm hôm từng ngày.

Giờ đây con đã lập gia đình, nhưng mẹ vẫn lo cho con về việc ăn uống, việc gia đình, việc vợ con… con thì đã bận rộn hơn với mưu sinh với cuộc sống nên ít có thời gian nghĩ về mẹ cũng như thời gian để mẹ con mình bên cạnh nhau, nhưng con vẫn quỳ bên mẹ mỗi độ Vu Lan về. Nước mắt của con và của mẹ vẫn chảy khi con quỳ bên cạnh mẹ… Con không biết nước mắt mẹ rơi vì lí do gì nhưng con thì nước mắt cứ tự nhiên tuông ra, con không nghe được giọng của người dẫn chương trỉnh đang đọc gì về ý nghĩa của việc dâng quà, trong đầu con cứ luôn nghĩ về những lỗi lầm đã gây ra. Con nghĩ mẹ cũng không bao giờ nhớ tới những lỗi lầm của con vì mẹ vốn thương con vô bờ bến, nhưng những lỗi lầm oái ăm ấy cứ hiện về rõ ràng mồn một bên cạnh con như nó mới xảy ra ngày hôm qua vậy.

Mùa Vu Lan lại về với những người con Phật, con xin mượn bài viết này để nói với mẹ một câu duy nhất: Mẹ ơi! Con thương mẹ lắm mẹ ơi.

EM VÀ TÔI

 

513 lượt xem