CHỨNG NHÂN VỀ SỰ TÁI SANH: MICHEL CROSTON

Michel Croston sinh tại Liverpool thuộc Anh Quốc. Khi cậu 11 tuổi, lần đầu tiên đi viếng quê hương của mình trên hoang địa Yorkshire, cậu chưa từng đặt chân đến một nơi nào trong thành phố này trước đây… Tuy nhiên lúc cha mẹ cậu cho xe đi dọc theo con đường nhỏ hẹp dường như cậu đã biết từng khúc quanh một. Thình lình màn sương dày đặc phủ xuống, cha mẹ cậu cho biết là đã lạc đường. Trước sự ngạc nhiên của họ, cậu bé dẫn họ đến nơi sở định. Một ngôi trại cô đơn, chỉ có thể đến được bằng nhiều ngõ hậu và nhiều chặng rẽ quanh dễ lẫn lộn, cậu bé Croston không thể giải thích được làm thế nào mà cậu biết đường.

Đêm đó, tại căn nhà trại, cha mẹ và cậu của cậu nói chuyện về ông ngoại của cậu. Cậu lắng nghe cẩn thận và cậu đã nhận ra những biến cố mà họ đã bàn luận. Suốt chiều hôm ấy, cái tri thức bắt đầu trực tỉnh lại rằng: Chính cậu là ông ngoại cậu trước kia.

Sáng hôm sau cậu Michel mang một con ngựa trong trại ra cưỡi một cách tự nhiên, không cần một sự cố gắng nào, mặc dù trước đây cậu chưa từng cưỡi ngựa. Vào đêm thứ hai cậu Michel không hề ngủ được. Không biết cái gì ở quanh chuông đồng hồ quả lắc làm bằng gỗ, đặt dưới thang lầu trong nhà trại đã quấy rầy cậu.

Sau này cậu viết trong quyển nhật ký của cậu: “Tôi cảm thấy dường như tôi đang nhớ lại một điều gì. Bấy giờ đồng hồ đã điểm 11 giờ, thình lình tôi nhớ ra, chạy vội xuống cầu thang, lần tay lên mặt sau chiếc đồng hồ cũ kỹ, ngón tay chạm phải chiếc lò xo bí mật, rồi tấm chắn nhỏ bật ra. Một hộp thiếc lớn mở sẵn, bên trong rất nhiều giấy bạc.” Cậu Michel đã khám phá ra món tiền dành dụm của cả cuộc đời ông ngoại cậu.

Bàn thêm. Ông ngoại cậu trước kia không biết xài tiền để làm việc thiện, nên tích trữ, giấu đi. Khi chết rồi hồn còn tiếc của trần, nên phải trở lại làm con của con mình, để có dịp về nhà cũ lấy lại của giấu. Trong truyện tích nhà Phật cũng có kể: Một bà mẹ chôn của dưới gầm giường, chết rồi phải đầu thai trở lại làm chó nằm dưới gầm giường giữ của đó cho con.

Ta không nên sát hại thú cầm, hiếp đáp đồng loại, mắng chửi con cháu vì biết đâu từ vô lượng kiếp trước, những linh hồn đó chẳng đã là cha mẹ, ông bà của ta.

(Trích: Bồi Dưỡng Đức Tin của Ngọc Giáo hữu Bùi Văn Tâm.)

607 lượt xem