Sáng thức dậy đứng chờ đợi để sử dụng phòng vệ sinh, bổng tiếng nhạc điện thoại reo lên, anh nhìn không thấy ai nên bắt lên nghe
– A lô, ai đó?
Đầu dây bên kia tiếng cô gái ỏng ẹo:
– Anh hả! hôm nay trong Mall đang sale cái áo da hôm trước mình coi đó! chỉ còn có $200 thôi! em muốn mua quá hà!
– Thì… tùy em đi
– Ô! anh tốt quá! cám ơn anh nhe! à, anh ơi! em thấy trong bank của anh còn $2000, em rút ra gởi về Việt Nam cho thằng Út nhe! nó than quá nên em chịu không nổi.
– Thì… tùy em quyết định đi
– Ôi! cám ơn anh, hôm nay anh của em dễ thương quá! thôi em bye nhe anh!
– Ờ! bye
Đầu giây bên kia cúp máy xong, anh cầm điện thoại lật qua lật lại:
– Điện thoại này của tay nào vậy cà?
705 lượt xem
Tin khác
Trên chuyến xe về thăm quê hương miền Tây, Trưởng HCC ngồi vào hàng ghế chật chội, bên cạnh một cô hàng – có lẽ là buôn chuyến – chung quanh toàn là hàng hóa, không cục cựa gì được…
Một đời người Huynh Trưởng, nếu không tính các trại huấn luyện Chăn Đàn Tuyết Sơn, Đội/Chúng Trưởng Anoma – Ni Liên của thời Đoàn Sinh thì sẽ trải qua 4 trại…
Chuyện không thể nào từ chối, anh hoan hỷ đảm nhiệm thông suốt việc dẫn lễ cho tang sự cho đến trưa ngày áp cuối đám tang (tức ngày hôm sau thì di quan), cũng nhằm ngày bên nhà người bà con anh chính thức tổ chức hôn lễ. Không sao cả!…
KHÓ QUÁ… BỎ QUA! Ngày kia có một Huynh Trưởng GĐPT nọ làm chủ lễ buổi sám hối thường kỳ của toàn thể đơn vị Gia Đình đêm 14 âm…
Nghe con được biểu diễn văn nghệ cúng dường Phật Đản ở chùa, mẹ hoan hỷ lắm, tắm rửa, ăn cơm, thay áo quần đẹp đến chùa sớm hơn mọi khi để có vị trí thoải mái xem buổi trình diễn…