Bà mẹ trẻ hốt hoảng mở cửa mời bác sĩ vào nhà:

– Bác sĩ ơi, xem cháu có sao không mau mau giùm.

Bác sĩ cũng nhanh nhẹn rút ống nghe đặt vào ngực đứa bé, hỏi bà mẹ:

– Cháu có triệu chứng thế nào?

Như bị ai đánh mạnh vào nỗi thương tâm, bà mẹ khóc lóc kể lể:

– Mới sáng nay thôi bác sĩ, cháu còn đi đứng được bình thường mà nảy giờ cứ muốn bước đi là té lăn ra, trời đày đọa tôi rồi bác sĩ ơi!!!

Bác sĩ:

– Từ từ đi, bệnh mới phát thì không đến nỗi nào đâu. Bà để tôi xem cho bé kỹ lưỡng đã. Nào ho lên xem!

– Không tôi bảo cháu ho, không phải bà! Nào hả to họng ra xem!

– Không, tôi bảo cháu hả họng, không phải bà!!! Trời ơi, bà làm tôi phát sốt lên đây này. Nào cháu bé, bước đi thử xem.

Đứa bé bước tới và  ngã xuống, bà mẹ đỡ nhanh và lại khóc bù lu, bù loa:

– Đó bác sĩ thấy không, bé mới 3 tuổi mà cháu khổ thế này!

Bác sĩ vén chân đứa bé lên và phát biểu gọn gàng:

– Đứa bé này sẽ chẳng bao giờ đi được.

Bà mẹ lại càng luống cuống:

  Sao lại thế, tội nghiệp con tôi. Sao lại thế hả bác sĩ? Sao chẳng bao giờ đi được nữa à! hu.. hu!

Bác sĩ giật giật cái quần của đứa bé và nói:

– Bởi vì bà đút cả hai chân cháu vào một cái ống quần thôi thì làm sao nó bước đi cho được!

Bà mẹ: trời !!!!!!!!!!!!

705 lượt xem