Kính thưa quý anh chị em,

Hôm nay tôi được hân hạnh trình bày cùng ACE cơ duyên làm người biết Chánh Pháp hiếm có thế nào và tại sao ta cần tận dụng cơ hội này.

Là Phật tử, ai cũng biết vượt thoát sinh tử luân hồi là mục tiêu quý nhất và sau cùng. Chỉ có vượt thoát sinh tử luân hồi, ta mới thực sự cứu được chính mình và thực sự giúp được người khác vượt thoát sinh tử. Ngày nào còn trầm luân ta vẫn còn mò mẫm và chỉ giúp người khác mò mẫm như ta, cơ hội rơi vào đường ác thì chập chùng bủa vây. Mà muốn vượt thoát sinh tử thì trước tiên cần làm người biết Chánh Pháp. Trong Lục Đạo, làm người biết tu tập là cách tốt và nhanh nhất để thành Phật. Lẽ dễ hiểu là các hình thức sinh vật khác không có đủ trí huệ và không có quyền tự chủ để tu tập. Lại nữa cõi Trời và cõi A Tu La có những trở ngại lớn cho việc tu tập. Nói như vậy không có nghĩa là cõi người không có trở ngại, Kinh A Di Đà đề cập 5 Trược của cõi Ta Bà làm trở ngại sự tu tập: Kiếp Trược, Kiến Trược, Phiền Não Trược, Chúng Sanh Trược, và Mạng Trược.

Kính thưa quý ACE, tôi xin nói về cơ duyên làm người biết Chánh Pháp hiếm có thế nào. Quý ACE thử nghĩ số chúng sanh trong Lục Đạo nhiều vô số. Cơ hội vào Nhân Đạo không phải giản dị là 1/6. Ta xem trên mặt Địa Cầu có 6 tỷ người nhưng số sinh vật khác người thì gấp bội, cho là 10,000 tỷ, theo ước lượng thô thiển của tôi. Nội trên mặt đất mà cơ hội làm người là 6/10,000 = 3/5000, chưa kể chúng sanh trong các cõi Trời, A Tu La, Địa Ngục, và Ngạ Quỷ. Vậy xác xuất [probability] làm người là bao nhiêu? Nếu cần một con số thì xin đề nghị là 1/50,000? Con số này có khả tín không?

Bây giờ mới tính đến chuyện làm người mà biết Chánh Pháp, biết tu. Trong số 6 tỷ người thì có khoảng 400 triệu là Phật tử. Rồi trong số 400 triệu đó, bao nhiêu là Phật tử thuần thành? 5% có quá đáng không? Ta đồng ý với nhau là 20 triệu Phật tử thuần thành nhé? Vậy cơ hội là Phật tử thuần thành là 1/50,000 x 2/600 = 1/15,000,000, một con số rất nhỏ phải không quý ACE? Nhỏ như sắc xuất trúng lotto vậy!

Từ nãy tới giờ chúng ta chỉ nói về cơ hội [chance]. Chánh báo là Phật tử thuần thành không phải là cơ hội, mà đặt trên căn bản công đức qua nhiều đời kiếp, một sự chuẩn bị lâu dài cho ngày hôm nay. Vậy người Phật tử cần tiếp tục tiến bước hạ thủ công phu vì:

1. Ta là chúng sanh duy nhất trong 15,000,000 <<trúng lotto>>, nếu để rơi vào số 14,999,999 kia thì không biết đến ngày nào gặp lại Chánh Pháp.
2. Ta đã sửa soạn nhiều đời nhiều kiếp, chặng đường cam go đã qua, bây giờ chỉ còn vài bước chót thôi.
3. Đây là cơ hội rất quý hiếm để vượt sinh tử.

Sinh tử là việc lớn và cần kíp nên cổ nhân có bài kệ:

Thị nhật dĩ quá,
Mạng diệc tuỳ giảm,
Như thiểu thuỷ ngư,
Tư hữu hà lạc?
Đại chúng đương cần tinh tấn,
Như cứu đầu nhiên,
Đản niệm vô thường,
Thận vật phóng dật.

Dịch ý:

Ngày này đã qua,
Mạng mình giảm theo,
Như cá thiếu nước,
Có gì mà vui?
Mọi người phải cần tinh tấn,
Cứu lửa trên đầu,
Luôn nghĩ vô thường,
Chớ có phóng dật.

Ở đây cổ nhân so sánh sự tu tập cần kíp như cứu lửa trên đầu. Quý ACE nghĩ than nóng mà rơi trên đầu thì mình phải phủi cho mau, phải không? Mỗi một ngày qua là thời gian tu tập giảm bớt, thì vui sao được? Chẳng mấy chốc là “game over”! Tôi bắt đầu theo thầy học thiền năm 21 tuổi, đến nay là 47 tuổi. 26 năm qua chẳng tiến bộ bao nhiêu, nhập Sơ Thiền còn chưa được!

Làm người biết tu tập Chánh Pháp đã hiếm rồi, mà còn đầy đủ 6 căn, khoẻ mạnh, sống lâu, lại tinh tấn thì cơ hội đạt thánh quả mới nhiều chứ. Cơ hội vào giòng thánh như vậy còn hiếm hoi hơn nữa. Trong 6 tỷ người, hàng thánh chúng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nay ta có cơ hội mong manh này, chẳng lẽ bỏ qua?

Người ta thường hiểu rõ vấn đề hơn khi được chỉ lệch qua một bên bằng một thí dụ. Ta có thể so sánh cơ hội làm người, làm người bình thường đầy đủ, lại được gặp Chánh Pháp, với cơ hội phóng phi thuyền Voyager 1 và Voyager 2. Quý ACE tưởng tượng quá trình phóng phi thuyền vào không gian là sự kết hợp của bao nhiêu nhân duyên, từ tiến bộ của loài người trên lãnh vực kỹ thuật cơ giới [advancement in technology], đến tiến bộ về khoa học chất liệu [advancement in material science], đến công trình tâm huyết của hàng ngàn khối óc vĩ đại. Cuối cùng loài người đưa được phi thuyền vào không gian, không chỉ 1 lần mà nhiều lần. Từ lâu cơ quan NASA mong muốn đến gần tìm hiểu các hành tinh Thái Dương Hệ <vòng ngoài> [outer planets] như Mộc Tinh [Jupiter], Thổ Tinh [Saturn], Uranus, Hải Vương Tinh [Neptune], và Pluto. Bao nhiêu sự chuẩn bị chu đáo lâu dài như vậy vẫn chưa đủ, vẫn bị giới hạn bởi kỹ thuật của thập niên 1970 chỉ cho phép đưa phi thuyền xa tới Hoả Tinh [Mars] là cùng. Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên. Cơ hội 176 năm một lần đến vào năm 1977 khi các hành tinh Jupiter, Saturn, Uranus, Neptune, Pluto sắp thẳng hàng. Khi hành tinh sắp thẳng hàng thì phi thuyền có thể nhờ trọng trường [gravitational field] của các hành tinh giúp bắn đi xa hơn mà không dùng thêm số nhiên liệu mang theo vốn đã rất ít. Nhờ vào nhân duyên ắt có và đủ này mà hai phi thuyền Voyager 1 và 2 mới tuần tra được Jupiter, Saturn, Uranus, Neptune cộng với hàng chục vệ tinh [moons] của chúng, rồi cuối cùng còn dư sức bay ra ngoài Thái Dương Hệ, tạo nên kỷ lục Voyager 1 là vật nhân tạo đi xa nhất trong lịch sử, 15 tỷ km cách xa Mặt Trời [Sun]. Đó quý ACE thấy đó, những việc như vậy không thể xảy ra 176 năm trước và chưa chắc sẽ xảy ra 176 năm sau, đủ duyên thì nó xảy ra. Quan trọng là ta cứ phải tạo duyên cho nó xảy ra, nhất là việc thoát sinh tử, “sinh tử sự đại” mà !

Khi nào thì quý ACE phóng phi thuyền tâm linh của mình vào quỹ đạo thánh chúng? Xin nhớ cho rằng: ta không thể nào đến đích nếu ta không bắt đầu đi, không thể trúng lotto mà không mua vé !

Kính chúc quý ACE may mắn.

 

567 lượt xem