THÀNH KÍNH TƯỞNG NIỆM
HƯƠNG LINH HUYNH TRƯỞNG CẤP DŨNG
TÂM HUỆ CAO CHÁNH HỰU

Đàn chim non dáo dác, tìm về tổ ấm, tìm về chốn củ lối quen xưa. Ở nơi đây, sao vắng lặng khác thường, trên cành lá gió mai về bịn rịn, trăng gác khuya giãi loãng bóng soi tìm, mầu đất nhạt thấm dần từng hơi thở, lòng xoáy sâu vùi nụ ngập bên thềm.

Anh! Anh đã ra đi! Chúng em khóc anh?
Không; không bao giờ khóc.
Nhưng tiếc thương thì mãi mãi…

Đi vào pháp giới TÂM bất động
Ưu bát la hoa HUỆ sáng ngời
Núi CAO CHÁNH tín ươm mầm đạo
Sưởi ấm tình lam HỰU ngát hương

Những cơn bão tuyết liên tiếp đổ dồn về phương Bắc, mưa gió sụt sùi se lạnh, “lạnh như mưa phùn gió bấc” nơi quê hương Anh bước vào đời, nơi quê hương có cội Bồ Đề tỏa bóng mát cho đàn chim Lam bốn phương bay về ríu rít hót ca, có con chim đầu đàn đang bay lượn, xòe đôi cánh rộng gọi Đàn.

Nơi đây, ngoài trời lạnh, lòng chúng em thấy thiếu vắng sự chở che, Anh đứng đó như cây tùng vẫn reo ca, bao nhiêu cây lá đã trơ cành, Anh vẫn thi gan cùng băng giá. dù mùa Đông, cây lá vẫn xanh um.

Rồi một hôm
Cuồng phong nổi dậy
Đàn chim Lam bay tứ tán
Non nước ngậm ngùi
Về đâu một cỏi?
Tưởng cuộc đời rêu phong.

Anh đã sống, chứa chan niềm cảm mến, Anh đã ra đi, bao thương tiếc ngậm ngùi… Nhưng anh đã đến, đến trong lòng réo gọi kết Tình lam, ước mong sao thơm ngát cánh hoa Đàm, cùng kết lại tay trong tay Thân ái. Hát vang lên cho đàn em bé dại, thật ngọt ngào vòng tay ấm của yêu thương.

Anh ơi! đốt một nén tâm hương tưởng niệm, chúng em nguyền, tiếp bước chí nguyện Anh. Đàn chim non đang réo gọi trên cành, mong mùa Xuân về ấm lại.

Mới hôm nào, chúng em cùng anh cất cao tiếng hát, mỗi một lời, anh đưa cánh tay cao.
Hò dô ta ( dô ), đèo cao thì mặc đèo cao ( dô ), … ta cao hơn đèo ( dô ), Gia Đình Phật Tử Việt Nam ( dô ), vững chí bền gan ( dô )…

Anh ơi!
Trên núi mờ sương nghe tiếng gọi
Lá ngủ im lìm vọng lời kinh

Tất cả Huynh Trưởng và Đòan Sinh Gia Đình Phật Tử
Miền Phước Huệ – Đông Bắc Hoa kỳ
Thành kính bái biệt Anh, người anh cả của chúng em.

 

730 lượt xem