Một thời đức Phật ở nước Xá Vệ, tại tỉnh Kỳ Hoàn, thuyết pháp cho chư Thiên nghe. Lúc bấy giờ, ở nước La Duyệt Kỳ có hai vị tân học Tỳ kheo muốn yết kiến đức Phật. Giữa hai nước ấy có một khoảng đồng rộng, không có người ở, lại gặp thời tiết hạn hán, nên suối hồ đều cạn. Hai người đi ngang qua, bị khát nước, chỉ gặp được vũng nước nhỏ thì lại bị đầy những loài trùng, không thể uống được. Hai người mới bàn với nhau rằng:

– Chúng ta từ xa lại, cốt trông mong chiêm ngưỡng đức Phật, không ngờ ngày nay lại bị chết khát ở giữa đường.

Một người nói rằng:

– Thôi ta hãy tạm uống để khỏi chết, có vậy mới gặp được Phật. Vả lại ta có uống cũng không ai biết cả.

Nguời kia đáp rằng:

– Giới luật đức Phật chế ra, lấy nhơn từ làm gốc. Nếu giết hại chúng sanh để tự sống thì dầu thấy Phật cũng không ích gì. Thà rằng giữ giới chịu chết chớ không phạm giới mà được sống.

Người đầu nghe theo ý riêng mình, uống nước đỡ khát và đi đến chỗ đức Phật ở. Người thứ hai không chịu uống nên phải chết vì khát nhưng được sanh lên cõi Đao Lợi Thiên. Nhờ suy nghĩ nên người thứ hai tự biết mình ở kiếp trước giữ giới không phạm nên được sanh lên cõi Đao Lợi Thiên, thật là do lòng tin mạnh nên phước báo chẳng xa vậy. Nghĩ đoạn ông bèn đem hương hoa đến lễ Phật rồi đứng hầu một bên. Còn người uống nước, phải cực khổ trải qua nhiều ngày mới đến chỗ Phật ở. Thấy đấng Chí Tôn oai nghiêm, người liền cúi đầu đảnh lễ, khóc lóc bạch Phật rằng:

– Con còn có người bạn cũng muốn đến yết kiến Phật, chẳng may giữa đường bị mệnh chung, dám mong đức Thế Tôn biết cho.

Đức Phật trả lời:

– Ta đã rõ rồi.

Bèn lấy tay chỉ vị Tiên nhơn đứng hầu một bên mà nói rằng:

– Tiên nhơn này chính là người bạn của ngươi đó. Người này vì giữ trọn giới luật nên được sanh lên cõi trời và được gặp ta trước ngươi.

Lúc bấy giờ đức Thế Tôn chỉ tay vào ngực và bảo người kia rằng:

– Người tuy thấy hình ta mà không giữ giới luật của ta thời tuy ngươi thấy ta mà ta không thấy ngươi. Người kia tuy cách xa ta vạn dặm nhưng vẫn giữ giới luật thời người ấy tất đứng trước mặt ta.

Lúc bấy giờ, đức Phật bèn thuyết bài kệ rằng:

“Học nhiều lại nghe nhiều,

Trì giới chẳng sai phạm

Hai đời được ngợi khen

Chỗ sở nguyện được thành tựu.

Học ít lại nghe ít,

Giữ giới không chu toàn

Hai đời bị đau khổ

Chỗ sở nguyện bị táng mất.

Phàm học nên nghe nhiều,

Xét lý, nhận yếu nghĩa

Dầu gặp nhiều tai nạn

Không gì đáng can ngại.”

Lúc bấy giờ vị Tỳ-kheo nghe bài kệ xong bèn tự xấu hổ, cúi đầu xin sám hối, yên lặng suy nghĩ lời Phật dạy. Còn vị Tiên nhơn tâm sanh hoan hỷ, chứng được Pháp nhãn, trong chúng hội hoan hỷ phụng hành.

(Kinh Pháp Cú Thí Dụ)

 

443 lượt xem