Anh chị em Lam Viên thân mến!

Là con người ai cũng có hai tai hai mắt hai lỗ mũi, nhưng chỉ có một cái miệng để ăn uống và trong đó có một cái lưỡi để nếm biết và nói năng. Tất cả các quang năng nầy đều cư trú trên một cái đầu. Trong đầu có bộ não, là trung tâm bộ thần kinh. Nôm na ta có thể gọi là Ý căn. Tất cả nương nơi Thân căn mà tồn tại. Thân căn lại do nơi nghiệp mà phát sanh nên còn gọi là báo thân. Do đó thân nầy không thật có. Vô ngã, và là do ngũ uẩn kết hợp sanh ra. Do vậy những hiểu biết có được từ các giác quan tai mắt mũi đều nằm trong nhị nguyên đối đãi rõ nét dễ phân chỉ cần ngăn chận sự tham gia của dục tham ta có thể thấy biết được chơn tánh của vạn pháp. Ba giác quan còn lại. Thiệt thân và Ý là đầu mối tạo nghiệp sinh thân (Thân-Khẩu-Ý Nghiệp; Trong đó miệng chỉ là nơi phát âm ra. chủ chốt vẫn là lưỡi). Cho nên có thể nói: Vô lượng pháp môn tu đều cũng để đối trị ba căn nầy. Lại cũng nên biết Thân và Ý căn, tha nhân không thể biết được, nếu lưỡi không nói năng. Do vậy người xưa thường nói: “Bệnh tùng khẩu nhập, tội tùy khẩu xuất” Truy nguyên Tội cũng là bệnh. Bệnh nầy là nói sai chơn lý, nói sai quy ước của xã hội của quốc độ. Bởi nó là bệnh chứ không phải tật, nên có thể chữa được. Do đó ta mới tu. Tu là sửa chữa, là chuyển nghiệp.

Trong thời gian gần đây, những câu chuyện, những phát ngôn nóng bỏng về các vấn đề thời sự ngoại giao, tín ngưỡng, ngôn luận nhân quyền, dân chủ trên các phương tiện truyền thanh, truyền hình báo đài mà là người dân Việt chúng ta rất lấy làm xấu hổ. Dân Việt ta bao đời coi tình làng nghĩa xóm là thiêng liêng: “Bà con xa không qua láng giềng gần” Đã là cùng một dân tộc thì: “Gà nhà chớ bôi mặt đá nhau” hay “Bầu ơi thương lấy bí cùng, tuy rằng khác giống nhưng chung một dàn”. Đối với các tôn giáo, dù theo hay không theo, dân tộc ta vẫn một lòng kính ngưỡng. Khi đi qua chùa chiền, thánh thất, nhà thờ, đình miếu, tự chủ từng bước chân không làm khua động, giảm tiếng nói cười không phóng uế xả rác bừa bải. Nếu có dịp bước vào trong thì cung cách trang nghiêm lễ kính. Bước lên thềm là cởi bỏ giày dép. Đây là nét đẹp văn hóa mà dân tộc ta đã kinh qua gần năm ngàn năm văn hiến mới có được. Dù theo Phật hay không theo Phật dân chúng đồng bào ta vẫn coi:

“Mái chùa che chở hồn dân tộc,
Nếp sống muôn đời của tổ tiên”

Một khi nhà chùa bị tấn công, bất kỳ vì lý do gì? Tượng Phật bị đập, lư hương bát nhang bị phá, nhân dân ta ý thức rất rõ Bàn thờ tổ tiên tộc họ ông bà như đã lung lay sắp bị xô đổ, như thời kỳ Tổng Thống Ngô Đình Diệm mà tay nắm tay, lòng kết lòng, nhất tâm bảo vệ, không thể tọa thị bàng quang. Xu hướng nầy không gói gọn trong biên địa quốc gia. Áp Ga Nix Tân với những tượng Phật lâu đời là những di sản văn hóa của tổ Quốc của nhân loại. Thế mà quân Ta Li Bân vô cớ bắn phá nên rồi họ cũng bị tàn sát chỉ trong vài ba tháng sau.

Nên tại Việt Nam ta làm gì có chuyện đồng bào đem phân tiểu vào chùa trây trát bậy bạ, đánh đá, lôi kéo, chửi bới, lăng nhục tăng ni. Còn Phật tử mà làm điều ấy trên đất nước nầy, như ở vụ Tu Viện Bát Nhã vừa qua, thì rõ thật từ cổ chí kim chúng ta chưa nghe thấy bao giờ. Trừ một trường hợp đó là bạo chúa trụy lạc Lê Long Đỉnh và từ đó nhân dân đã phò Lý Công Uẩn thực hiện một cuộc cách mạng nhung mà không cần đổ máu. Đủ tỏ đức hiếu sinh, tấm lòng cao thượng độ tha của nhân dân ta là thế nào?

Thần Đồng tuổi trẻ Phù Đổng Thiên Vương. Không nói năng nằm ngữa trong nôi mà nghe tiếng loa truyền: “Sơn hà nguy biến” là vùng dậy vươn vai đứng lên đánh đuổi giặc ngoại xâm ra khỏi cỏi bờ. Khi công thành thì hóa thân vào chốn không cùng. Cái tinh thần vô kỹ vô công vô danh, công thành thân thoái đã đạt đến chỗ rốt ráo viên mãn. Trần Quốc Tuấn 14 tuổi nghe giặc Phương Bắc tấn công sang biên thùy giận tức mình còn nhỏ chưa được đầu quân ra dẹp giặc đã bóp nát quả cam trên tay. Phạm Ngủ Lão chỉ là người dân dã làm nghề đan sọt lo việc nước đến quên cả không gian thời gian đến nổi gươm giáo chích vào đuồi mà không hay biết. Thế mà cái chính quyền “Quân chủ phong kiến mục nát thiếu tự do dân chủ” ấy theo lý thuyết sử quan hiện nay đã trân trọng trao cả quyền lực tấn phong lên hàng danh tướng để gìn giữ cỏi bờ. Còn tuổi trẻ hôm nay hấp thụ cái khí thiêng sông núi ấy đứng lên hỗ trợ nhà nước chống lại quân xâm lược bắc phương thì bị khép vào tội: “Xâm phạm an ninh quốc gia”. Chơn lý nằm ở chỗ nào?

Anh chị em Lam Viên thân mến!

Nói đúng nói hay nói giỏi mà không hành, nhà Phật gọi là điên đảo cần phải xa lìa, cần phải chừa bỏ huống là nói sai, nói ngang ngược, nói vu vạ chụp mũ, không biết liêm sĩ không biết xấu hổ thì còn gì là tư cách của một con người. Huống chi đó là người lãnh đạo quần chúng.

Cổ nhân dạy: “Phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói “Hay” một lời nói ra, bốn ngựa chạy không kịp”. Kinh thư dạy: “Trưng triệu của đất trời chỉ cho sự phẩn nộ của tuyệt đại đa số quần chúng nhân dân yên lặng là cuồng phong, là bão lủ chỉ có tàn phá quét qua mà không lại gió, không dạo bùn”. Người quân tử kẻ hiểu biết phải “kiến cơ nhi tác” hành động mới không lỗi.

Anh chị em Lam Viên thân mến!

Do vậy chúng mình cần phải khéo giữ gìn miệng lưỡi nhất là trong giáo giảng, hướng dẫn các em.

Thân ái cùng tất cả anh chị em./.
BBT.

 

739 lượt xem