LÒNG GANH TỴ CỦA VỊ THIÊN ĐẾ THÍCH.

Ngày xưa, có một vị Bồ Tát phát tâm từ bi tu hạnh bố thí rất dõng mãnh.

Trong khi bố thí, Bố Tát không phân biệt kẻ thân người sơ… hễ thấy ai thiếu thốn, cực khổ là Ngài đem lòng thương xót và tận tâm giúp đỡ. Cho nên tiếng tăm của Ngài vang đồn khắp nơi, ai nghe đến tên ngài cũng đều mến phục.

Thấy vậy, một vị Thiên đế Thích đem lòng ganh tỵ, ông ta nghĩ rằng: Ta là một vị Thiên đế Thích có đủ quyền năng trong coi cả thế giới này, thế mà chẳng ai biết đến, còn vị Bồ Tát kia vì lòng từ bi tu hạnh bố thí mà tiếng tăm vang dậy, mọi người mến phục. Như vậy, không khéo một ngày kia mọi người đã hoàn toàn quên hẳn ta thì địa vị Thiên đế Thích này chắc gì ta còn giữ mãi được. nghĩ vậy, Thiên đế Thích liền rắp tâm lập kế hầu lung lạc hạnh bố thí của Bồ Tát. Thiên đế Thích dùng thần thông hóa hiện ra một cảnh địa ngục ghê rợn trước Bồ Tát. Trong địa ngục ấy, một tội nhân đang bị hành hạ khổ sở… Thấy tội nhân hành hạ, Bồ Tát rất đau đớn thương xót, khi ấy Thiên đế Thích hiện đến bảo với Bồ Tát rằng: “Tội nhân này lúc sanh tiền chỉ vì chuyên tu hạnh bố thí nên nay phải chịu quả báo bị hành hạ đau khổ. Ngươi nay nếu còn tu hạnh bố thí, sau này khi mạn chung ngươi cũng phải đọa vào địa ngục này và cũng sẽ phải chịu quả báo đau khổ như thế”.

Nghe Đế Thích nói, Bồ Tát ngạc nhiên bảo Đế Thích rằng: “tôi chưa nghe ai nói bố thí mà bị đọa vào địa ngục chịu mọi điều đau khổ”. Đế Thích trả lời: “nếu ngươi không tin thì ngươi hãy đến hỏi tội nhân kia”. Bồ Tát đến hỏi tội nhân: “Ngươi vì duyên cớ gì mà phải chịu hình phạt như thế?” Tội nhân trả lời: “Cũng vì lúc sanh tiền có bao nhiêu tiền của tôi đều đem giúp hết cho mọi người nên nay tôi phải chịu quả báo đau khổ ở đây.” Bồ Tát lại hỏi: “Ngươi đem tiền của bố thí mà ngươi phải chịu quả báo đau khổ như thế, vậy còn những kẻ được ngươi bố thí thì sao?” Tội nhân đáp: “Những kẻ được tôi bố thí thì đời này và đời sau họ đều được an vui hạnh phúc”.

Nghe vậy, Bồ Tát vui vẻ nói: “Sỡ dĩ ta bố thí là vì muốn cho chúng sanh được an vui, nhưng nếu vì sự bố thí ấy mà thân ta phải đọa vào địa ngục chịu muôn ngàn đau khổ, ta vẫn vui lòng”.

Nghe lời Bồ Tát nói lòng ganh tỵ của Đế Thích không còn nữa. Đế Thích rất lấy làm cảm phục, cung kính hỏi Bồ Tát: “Vì chí nguyện gì mà Ngài có ý chí quả cảm như thế”. Bồ tát trả lời: “Chí nguyện của ta không ngoài mong muốn cầu Phật Đạo để cứu khổ chúng sanh.” Sau khi biết rõ chí nguyện của Bồ Tát, Thiên đế Thích liền đến quỳ trước Bồ tát tỏ bày ý nghĩ và hành động lầm lẫn của mình, cầu sinh sám hối. Và cũng xin nguyện mãi mãi noi gương bố thí của Bồ Tát, sẽ hết lòng tán trợ cho những ai ở trong thế giới này phát tâm tu hạnh bố thí.

(Phỏng theo kinh Lục độ)
Sưu tầm

496 lượt xem