ĐỘNG MỐI TỪ TÂM
. . . Một buổi sáng kia, tên bẫy chim thức dậy thật sớm. Hắn nghe có tiếng chim nhạn ríu rít gọi đàn. Như có cái gì báo trước một điềm lạ, hắn vuốt ve con chim mồi rồi giả tiếng chim khẻ kêu lên vài tiếng. Khác ngày thường, sáng nay chim mồi buồn bã ủ rủ, không đáp lại hắn. Giữa lúc đó thì trên không trung có tiếng vỗ cánh, rồi một đàn chim nhạn xếp hàng thứ tự, bay về phương nam. Chim đầu đàn lông trắng như tuyết, duỗi thẳng đôi chân ra sau, lướt tới nhẹ nhàng như tên bắn.
Bỗng chim đầu đàn buông lên vài tiếng đau thương làm cả đàn kinh hoảng. Rồi chim lộn lại mấy vòng và bay sà thấp xuống. Chim vừa thấy dưới thung lũng một con chim nhạn, lông cánh phờ phạc, đôi chân bị trói vào nhau và đôi mắt u buồn. Chim đầu đàn sà thấp hơn nữa. Chim muốn cứu lấy bạn mình. Và có ngờ đâu, trong khi đôi mắt chỉ để ý đến con chim mồi đau thương, chim nhạn đầu đàn sa vào lưới của tên đánh bẫy, đầu chim lọt trọn vào một mắc lưới, đôi cánh cũng bị kẹt vào trong những dây tơ. Càng muốn vươn tới, chim càng bị quấn thêm chặt vào, càng muốn thối lui thì các đường lông càng bị đẩy ngược xửng lên, không tài nào gỡ ra được.
Bầy nhạn trên không quầng lại, buông lên những tiếng kêu đau xót trong lúc tên bẫy chim, từ trong khóm cây, mừng rỡ chạy ra. hắn đang tóm lưới lại. hắn thật hài lòng về cái cách đánh bẫy mới lạ của hắn và trong trí hắn tưởng tượng đến một lồng nhốt đầy chim nhạn để dâng lên cho vua hắn.
Hắn đã tóm thâu gần hết lưới rồi. Chim nhạn đầu đàn sắp phải nằm gọn trong tay hắn, bị nhốt vào trong lồng để rồi ngày hôm sau biến thành thức ăn thích thú của Hoàng thượng. Trong lúc đó, thì trên không trung, một con nhạn vụt sà thấp xuống, bay quanh chim đầu đàn, kêu lên những tiếng dài não ruột như là những tiếng khóc than. Người bẫy chim giơ tay xua đuổi mà chim vẫn không chịu bay đi. Giận dữ hắn nói: “Tao mà có sẵn cung tên đây thì tao cho mầy một phát để mầy cùng chết theo bạn mầy”.
Lời nói hung bạo, nhưng tia lửa căm tức, vẫn không làm cho chim nhạn kia sờn lòng. Chim cứ quầng đi quầng lại bên chim đầu đàn, có lúc như muốn đâm sồng vào trong lưới và hai ba lần suýt bị tên bẫy chim tóm được.
Chửi rũa đã chán, tên bẫy chim lụi hụi lần hết tay lưới. Tay hắn đã nắm được chim đầu đàn và đang lần gỡ chim ra. Phải như mọi ngày, nó chỉ làm trong nháy mắt là xong để rồi giăng lưới lại, chờ bắt thêm con chim khác, nhưng lần nầy, hắn không thể nhanh tay được. Hắn thấy bộ lông trắng nõn của chim đầu đàn như có một cái gì quý giá vô song nên nó giữ gìn cẩn thận từng tí. Đôi mắt chim không lộ vẻ gì sợ hãi mà trái lại vẫn nhìn thẳng như an nhiên tự tại.
Tên bẫy chim cầm chim đầu đàn trong tay, ngồi xuống một phiến đá bên cạnh lồng. Hắn để ý rằng, từ nãy đến giờ, chim nhạn kia vẫn theo sát nó, quấn quít một bên chim đầu đàn, giọng kêu khàn nghe rất thảm thương. Bỗng nhiên tên bẫy chim tự nghĩ: “Con chim nhạn đầu đàn đẹp đẽ, khí thế oai nghiêm nầy mới đáng quý làm sao ! Nếu đem chim nhổ trụi lông đi, chọc tiết để dọn cỗ cho nhà vua, mua lấy cái thú vị ở đầu lưỡi, chất đầy một cái dạ dày thì thật là quá uổng phí. Hay là ta phải trả chim lại cho trời đất !”
Nhưng liền sau đó, hắn nhớ lại nét mặt giận dữ của vua, trong những bữa ăn thiếu thịt chim nhạn, những lần hắn bị quở mắng và đe dọa bị bãi chức. Không thể được, hắn còn phải nghĩ đến vợ con, gia đình hắn đang sống nhờ bỗng lộc của hoàng thượng. Tên bẫy chim mở nắp lồng và nhốt chim nhạn đầu đàn vào. Nhưng nó lại thấy chim nhạn kia sà ngay xuống bên lồng, hai chân bám vào hai vành tre. Chim nhạn kia, mắt vẫn không rời nhạn đầu đàn mồm cất tiếng kêu thê thảm, máu miệng trào ra chảy thành hai vạch đỏ trên đám lông trắng dưới cổ chim.
Tên bẫy chim ngưng tay lại, ngẫm nghĩ: “Loài chim muông còn biết thương nhau đến nỗi quên thân mạng như thế nầy, ta há nhẫn tâm giết hại chúng hay sao?”
Vừa lúc đó thì chim nhạn đậu ngoài lồng buông tiếng kêu than và se sẻ đập cánh để khỏi ngã ngữa xuống đất. Tên bẫy chim lòng đã quyết, Hắn đứng dậy, mở tay thả chim ra. Chim đầu đàn bay thẳng lên cao cùng với chim nhạn kia, cất tiếng kêu vui mừng như để cảm ơn, rồi nhập vào đàn. Cả đàn chim quấn quít lấy nhau, vỗ cánh tưng bừng rồi xếp đặt lại đội ngũ, lướt nhanh về phương nam như một đám mây trắng nõn trên vùng trời trong xanh.
. . . Hắn lủi thủi trở về, lòng nặng một mối lo âu.
May mắn cho hắn, gặp đức vua trong khi đang dạo chơi ngoài vườn. Vua cho gọi hắn đến, muốn xem những chim nhạn mà hắn vừa bẫy được … Nhà vua nhìn con chim nhạn lông trắng tuyết, đầu cúi gục buồn thảm, trong chiếc lồng tre nhỏ rồi hỏi tên bẫy chim: “Chim nhạn kia có bộ lông trắng đẹp như thế, sao trông buồn thảm vậy?” Hắn quỳ xuồng tâu: “Tâu bệ hạ, đây là con chim nhạn mồi. Lông chim nhạn nào cũng đều một màu trắng như tuyết. Thần đã dùng nó để nhử các chim nhạn khác bay sa vào lưới để bắt chúng dâng thịt cho bệ hạ.
Nhà vua nhìn đăm vào bộ lông chim nhạn, vào đôi mắt ưu buồn của nó Một lát, ngài quay sang tên bẫy chim: Ta khen cho cách bẫy chim khá sâu hiểm của ngươi, lấy chim nhạn để giết chim nhạn. Vậy thì ngươi đã sắp sẵn để dâng cho ta một bữa ăn tuyệt vời !
Tên bẫy chim cúi đầu sát đất và run run, hắn cất tiếng thưa: “Tâu bệ hạ, hôm nay thần bẫy được một con chim nhạn đầu đàn, lẽ phải đem dâng bệ hạ nhưng một con chim nhạn khác đã không sợ chết, lăn xả vào bên chim đầu đàn mà kêu than thảm thiết đến nỗi trào máu miệng ra, suýt chết ngất đi. Nghe những tiếng kêu đẩm máu, nhìn thấy cảnh tượng đau thương ấy thần đã mũi lòng nên đã thả chim ra. Thật là thần đắc tội với bệ hạ. Cúi xin bệ hạ rộng lòng tha thứ.
Nhà vua truyền đỡ tên bẫy chim dậy. Vừa đứng lên, hắn phân vân lo lắng không biết nhà vua sẽ xử trí với hắn như thế nào. Bỗng hắn nghe vua phán: “Ngươi đã tự tiện giải quyết như thế là phạm tội khi quân, tuy nhiên, ngươi đã dám trình bày lại sự việc trước mặt ta, nên ta cũng vui lòng tha thứ”
Và trong khi tên bẫy chim lạy tạ lui ra, nhà vua nghĩ rằng: Loài chim thú mà còn biết thương yêu nhau đến quên mạng sống như vậy, đến cả tên bẫy chim còn biết xúc động mà thả chim ra. Lẽ nào ta là một vì vua lại không biết trãi lòng thương yêu rộng rãi ư !
Ngài liền phát từ tâm, quay sang các cận thần, ngài phán: “Nầy các khanh, Các khanh có nghe thấy không ? Chim nhạn mà biết thương yêu nhau đến quên cả thân mạng, đó là một bài học cho chúng ta vậy. Riêng ta, ta muốn từ đây không sát hại đến chim nhạn, ta thề sẽ không ăn thịt chim nhạn nữa”
Rồi quay về phía tên bẫy chim, ngài nói: “Ta khá khen cho ngươi, đã có lòng thương xót, thả chim nhạn đầu đàn. Ta còn dặn ngươi điều nầy nữa: hãy từ bỏ phương pháp hiểm độc, dùng chim nhạn để sát hại chim nhạn. Ngươi hãy mở cửa lồng, thả cho chim nhạn mồi trở lại tự do, trở lại với đất trời cao rộng”.
Tên bẫy chim làm y theo ý vua. Mọi người cảm thấy lòng thanh thản trong khi chim nhạn mồi cất cánh bay vút lên tận mây xanh, tiếng kêu vui mừng đưa theo gió ngàn lồng lộng.
*Chim nhạn đầu đàn là tiền thân của Đức Phật Thích Ca. Chim nhạn liều chết để cứu chim đầu đàn là tiền thân của ngài A Nan.
Thưa ACE Lam viên bốn phương,
Mẫu chuyện Đạo trên đây không chỉ cho chúng ta bài học về lòng từ bi mà còn về chân lý muôn đời “chỉ có sư tử trùng mới hại được sư tử” nên anh chị em chúng ta phải luôn luôn cẩn trọng trước những ý đồ đen tối của những người bẫy chim _ một loại ma vương _ trong thời đại văn minh tân tiến này.
Trân trọng,
BBT
523 lượt xem
Tin khác
NGƯỜI HUYNH TRƯỞNG GĐPTVN ĐỐI VỚI ĐẠI DỊCH COVID-19 Nhật Bảo – Nguyễn Đức Nguyên Thông ghi lại từ Pháp thoại của Hòa thượng Thích Thái Hòa đêm mùng 8…
Pháp thoại tuần lễ huân tu mùa Phật Đản phật lịch 2564 – dương lịch 2020 Mời các bạn xem lại clip hay và ý nghĩa nhân mùa Phật Đản của…
Trung Quán Luận được kiết tập trong Đại Chính tân tu Đại tạng kinh, tập 30, kinh số 1564 (T30n1564), được Cưu-ma-la-thập dịch sang Hán vào năm 409 từ nguyên văn tiếng Phạn do Bồ…
NGÀY THẾ TÔN THÀNH ĐẠO – MỘT KỶ NGUYÊN MỚI Ngày thành đạo của Đức Thế Tôn cách đây 26 thế kỷ, đã mở ra cho nhân…
BAN HƯỚNG DẪN TRUNG ƯƠNG GĐPTVN TỔ CHỨC GIẢI TRÌNH LUẬN VĂN BẬC LỰC LẦN THỨ 10 TẠI CHÙA THẬP THÁP DI ĐÀ – TỈNH BÌNH ĐỊNH Sáng ngày 16/11/2019…