BƯỚC ĐƯỜNG CÙNG

Thế là đã thoát chết rồi! Người tử tù sung sướng khi vừa vượt được ngục đá. Chàng cắm đầu chạy, chẳng biết chạy về đâu? Bỗng ngoái cổ nhìn lui, thì ra quan binh đã thả một con voi dữ rượt theo.

Còn may, voi vừa gần đuổi kịp thì trước mặt chàng có một cái giếng, định ý đây là chỗ trú thân rồi! Ngờ đâu, dưới giếng một con rồng dữ há to miệng ra, chờ nuốt chửng lấy chàng. Bốn bên thành giếng lại có bốn con rắn độc lè lưỡi sẵn sàng thộp lấy anh ta. Cũng còn may, từ thành giếng lại đâm ra một rễ cây. Đây chính là rễ cây “cứu tinh” của chàng rồi ! Chàng phóng nhanh qua bám chặt lấy rễ cây.

Oái oăm thay! Trên rễ cây ấy có hai con chuột, một đen một trắng đang thi nhau gặm mòn dần.

Chàng phó mặc cho thần chết, không dám nghĩ và cũng không dám hy vọng gì nữa, đã mệt lã rồi!

Tàn cây trên miệng giếng lại có một tổ ong, nhỏ xuống từng giọt mật ngay trên mặt chàng, chàng há miệng ra đón những giọt mật ấy. Vị ngọt của mật làm cho tên tử tù khỏe dần và cảm thấy sung sướng vô cùng. Giờ thì chỉ biết có mật ngọt, không còn nghĩ đến những khổ nạn ghê gớm đang vây quanh và cũng không còn muốn thoát ra khỏi giếng nữa. Chẳng cần biết rằng rễ cây “cứu tinh” kia mỗi giây mỗi mòn dần, chưa biết đứt ra lúc nào!

Ba cõi luân hồi chính là ngục tù giam hãm chúng sanh mà nào ai có biết! Con voi dữ là luật vô thường vạn vật. Giếng sâu kia chính là nơi trú ngụ của chúng sanh. Rồng độc dưới giếng là địa ngục. Bốn con rắn chính là tứ đại hợp lại thành xác thân. Rễ cây là mạng sống con người. Hai con chuột trắng đen kia chính là ngày và đêm rút ngắn mạng sống.

Thế đấy, nhưng chúng sanh thì vẫn tham đắm những lạc thú mong manh như anh tử tù chỉ cảm thấy những giọt mật nhỏ không đều vào miệng là hạnh phúc đó rồi, chẳng còn nghĩ đến những khổ nạn đang vây quanh và cuộc sống thì quá mong manh.

BBT

504 lượt xem