Khi đức Thế Tôn gần nhập niết bàn, Ngài nói với ông A Nan rằng:

-        Sau khi tôi nhập Niết bàn, trong thời mạt pháp, các đệ tử bỏ chánh giáo của đức Phật, tham cầu lợi dưỡng, tập các món hý luận. Đối với Pháp của tôi, không chịu tu tập thân giới tâm huệ. Cùng nhau phân tranh, phỉ báng, tàn hại, thường ham sắm các đồ tốt đẹp, y phục xa hoa, nhà cửa tráng lệ, thường ưa tụ hội với các hàng tổn hữu ác đảng. Dầu cho có trì giới cũng chỉ cốt hủy báng nhau, và chỉ giữ trong một thời gian rất ngắn mà thôi.

Do nhơn duyên như vậy mà các hàng Thiên Long lấy làm buồn não thương hại xa lánh, còn các vị Đại Thần, Trưởng giả thời không sanh lòng tịnh tín đối với Tam Bảo, hay lăng nhục khinh phạm. Do nhơn duyên như vậy mà các hàng Tỳ kheo tạo ác càng sâu và các vị Đại thần, trưởng giả càng không cung kính. Tuy vậy, uy thế của Tam Bảo không phải diệt tận. Trong thời mạt pháp ấy, vẫn có những bậc tỳ kheo thiểu dục biết đủ, giữ gìn cấm giới, tu hành thiền định, ham học nghe nhiều, thọ trì ba tạng giáo pháp của Như Lai. Những vị Tỳ kheo ấy lại vì hết thảy chúng sanh mà phân biệt diễn giảng, khiến cho vô lượng loài hữu tình đều được lợi ích. Lại có vị Quốc vương, Đại thần, Trưởng giả, Cư sĩ, Thiện nam tín nữ rất có tâm luyến tiếc chánh pháp, luôn luôn cúng dường cung kính, tôn trọng tán thán Tam Bảo, phát tâm hộ trì kiến tạo Tam bảo, không một chút ân hận. Nên biết pháp nhĩ là như vậy, không thể tư nghì. Chính trong thời ấy, có những vị Bồ Tát vì bổn nguyện lực, hộ trì chánh pháp vô thượng của đức Như Lai và làm những sự lợi ích cho hết thảy các loài hữu tình.

(Pháp Trú Kinh)

853 lượt xem