Lời Huấn Từ Cuối Cùng của Đức Phật

           Lúc bấy giờ đức Thế Tôn dạy các vị Tỳ kheo rằng:

          Các người nên biết chính tự thân của tôi tác chứng thành đẳng chánh giác, các pháp tứ niệm xứ, tứ chánh cần, tứ như ý túc, tứ thiền, ngũ căn, ngũ lực, thất giác chi, bát chánh đạo. Các pháp ấy hòa đồng kính thuận. Các người chớ sanh lòng đấu tranh hơn thua trái hiệp, vì các pháp ấy đều do một thầy truyền dạy, hòa hợp như nước với sữa. Các người lại nên thọ học 12 bộ kinh ta đã giảng dạy. Các người nên khéo thọ trì, xứng lường phân biệt, tùy sự tu hành. Đức Như lai trong 3 tháng nữa sẽ nhập Niết bàn.

           Các vị tỳ kheo nghe như vậy liền gieo mình xuống đất khóc lóc rất thảm thiết. Đức Phật liền nói rằng:

          Các người chớ có sanh lòng sầu não. Các người xem, trời đất, người vật không có ai sống mà không chết, không có một pháp hữu vi nào lại không chịu sự biến dịch. Chính ta đã thường dạy cho người rằng: “Ân ái là vô thường, hợp hội rồi sẽ phân ly, thân chẳng phải vật sở hữu của ta, mạng sống không luôn luôn tồn tại.” Tuổi ta đây đã già yếu, mạng sống chẳng còn bao nhiêu, những công việc cần phải làm, ta đã làm rồi. Vậy nay ta cần phải lìa cõi đời. Các bậc Tỳ kheo cần phải nhiếp ý định tâm; với giáo pháp của ta, không phóng dật buông lung mới có thể diệt trừ được gốc của đau khổ, và thoát khỏi sanh tử.

(kinh Trường A Hàm)

 

455 lượt xem