Ngài Cao Phong Thiền Sư sống rất kham khổ thanh bạch. Ngài cột củi cây làm chòi ở, mùa đông, mùa hạ chỉ mặc một chiếc áo chằm vá một trăm miếng, đồ ăn thời giã nhỏ cây tùng hòa với bột mà dùng thế cơm. Sau ngài đến ngọn núi Thiên Mục, bên sườn núi về phía tây dựng một chòi sàn bằng tre, ngoài yết bảng đề hai chữ “Tử Quan.”

Sườn núi ấy rất cao nếu không có thang thời không lên được. Ngài ở trên ấy tu hành cất thang không giao thiệp một ai. Những đệ tử của ngài cũng ít khi được thấy ngài. Trong chòi ngài ở, không có giường ghế, tự sống một mình không người hầu hạ, không tắm rửa, không cạo râu tóc, dùng ghè bể làm nồi, trọn ngày ăn một bữa ngọ. Ngài nguyện ở luôn ba năm như vậy, đoạn tuyệt các duyên để thanh tịnh tu hành.

(Sa Di Luật Nghi)

921 lượt xem