Trong Kinh Tứ Thập Nhị Chương có kể câu chuyện giữa đức Phật với các vị đệ tử của ngài  về mạng sống của con người.

  • Đức Phật hỏi: “Mạng sống của con người được bao lâu?”

  • Một Thầy tỳ kheo đáp: Bạch Thế tôn, có thể cho là 100 năm

  • Đức Thế Tôn mỉm cười và lại hỏi một Thầy tỳ kheo khác,

  • Thầy này trả lời: Bạch Thế Tôn, vài chục năm thôi.

  • Đức Phật chỉ mỉm cưòi và hỏi một thầy tỳ kheo khác nữa, thầy này trả lời: Bạch đức Thế Tôn, một ngày một đêm.

  • Đức Phật vẫn chỉ mỉm cưòi, và lại hỏi một vị tỳ kheo ngồi gần đó, thầy ấy trả lời: “Bạch Thế tôn, mạng sống của con ngưòi chỉ trong một hơi thở”.

  Tổ Qui Sơn cũng nói: “Chuyển tức tức thị lai sanh” có nghĩa là “khi chuyển 1 hơi thở vào thành 1 hơi thở ra là chúng ta đã sanh ra một đời khác rồi” nói cách khác, đời ngưòi thật ra chỉ giới hạn trong một hơi thở. Thật vậy, hơi thở vào không có hơi thở ra hay hơi thở ra không có hơi thở vào là dấu hiệu chấm dứt sự sống!

             Do vậy, muốn có an lạc và hạnh phúc thì phải có an lạc ngay trong từng hơi thở. Muốn có hạnh phúc trong từng hơi thở, chúng ta phải có cái nhìn rộng rãi, cái thấy rất sâu, cái thấy của Hoa Nghiêm, siêu việt thời gian, thấy “khoảnh khắc là thiên thu” nghĩa là thấy thông suốt .

           Làm sao để có thể nhìn thấy như vậy? Chúng ta thường nhìn mọi sự việc , sự vật, hiện tượng không phải với con mắt vô tư mà luôn luôn với thành kiến có sẵn, cho nên mọi sự việc trở nên “méo mó” không đúng thật tánh của nó. Nhìn sao thì SỐNG vậy, vì thế nếu nhìn kẹt thì sống khổ, nhìn suốt thì sống vui; Vui tức là giải thoát khỏi phiền não, đau khổ.

          Muốn có cái nhìn rộng rãi, chúng ta thực tập: khi đi đứng, năm ngồi, đánh răng súc miệng v..v..chúng ta đều phát ra những lời nguyện rộng lớn, nghĩa là  thay vì “cầu cho tôi” thì đổi lại “cầu cho chúng sanh”. Ví dụ khi đi trên đường: dù trên đường thẳng, đường dốc, đường sạch sẽ hay bụi bặm  hay gặp con sông v..v. chúng ta đều phát những lời ưóc nguyện hưóng về tất cả chúng sanh, như:

TRÊN ĐƯỜNG

Khi đi trên đường

Nguyện rằng chúng sanh

Đi theo đường Phật

Hưóng tới Vô Dư

 ***

 BƯỚC ĐI

Thoăn thoắc bước đi

Nguyện rằng chúng sanh

Dạo tịnh pháp giới

Tâm không chướng ngại

  ***

LÊN GIỐC

Thấy đường lên giốc

Nguyện rằng chúng sanh

Vĩnh thoát tam giới

Tâm không khiếp nhược

  ***

XUỐNG GIÔC

Gặp đường xuống giốc

Nguyện rằng chúng sanh

Cõi lòng khiêm hạ

Nuôi thiện căn Phật

  ***

QUANH CO

Gặp đường quanh co

Nguyện rằng chúng sanh

Bỏ đường bất chính

Vĩnh trừ ác kiến

  ***

THẲNG TẮP

Gặp đường thẳng tắp

Nguyện rằng chúng sanh

Cõi lòng chánh trực

Không dối, không nịnh

  ***

ĐƯỜNG BỤI BẶM

Gặp đường đầy bụi

Nguyện rằng chúng sanh

Rời xa bụi bặm

Hoạch pháp thanh tịnh

  ***

ĐƯỜNG SẠCH SẼ

Thấy đường sạch sẽ

Nguyện rằng chúng sanh

Thường hành đại bi

Lòng luôn tươi nhuận

  ***

GẶP CON SÔNG

Nếu thấy sông lớn

Nguyện rằng chúng sanh

Gia nhập dòng Pháp

Vào biển trí Phật

  ***

ĐÁNH RĂNG SÚC MIỆNG

Đánh răng và súc miệng

Nguyện rằng chúng sanh

Cõi lòng trong sạch

Dứt hết phiền não

  ***

THỞ VÀO THỞ RA

Thở vào thở ra

Nguyện rằng chúng sanh

Tâm hằng tư ơì mát

An lạc thảnh thơi

v..v...

Và tương tự như vậy, chúng ta có thể sáng tác những bài kệ cho riêng mình, mỗi  bài kệ là một lời nguyện. Từ đó chúng ta thấy rằng sự vi diệu của phương pháp này là bắt đầu bằng những quán tưởng rất bình thường, thân thiết, và thực tế, nhưng qua sự thực tập cho nhuần nhuyễn thì sẽ đưa đến sự “nhập tâm” và từ đó kết quả  là sự an lạc trong từng cử chỉ, từng hành động trong đời sống hằng ngày.

Thân mến kính chúc ACE an lạc trong từng hơi thở.

Trân trọng,

Nhóm Áo Lam.


517 lượt xem