Tôi biết Thầy và yêu mến Thầy nhờ tham gia vào Chúng học Phật “Thiện Hạnh” vào những ngày đầu gây dựng lại phong trào sinh hoạt GĐPT tỉnh nhà. Chúng tôi những anh em có cơ may được kết duyên với Thầy nên thường tập họp anh em với nhau đi học Phật Pháp. Chúng học Phật được học vào tối thứ năm hàng tuần. Thường là sau khi học chúng tôi đi dạo ngắm cảnh biển và uống nước mía rồi mới về nhà.

Anh em chúng tôi mỗi người mỗi hoàn cảnh nhưng tất cả đều là ở lứa tuổi trung học và đại học, cái lứa tuổi mộng mơ và có biết bao nhiêu hoài bảo. Trong Chúng cũng có nhiều anh chị là công chức hay buôn bán, thợ thuyền… nhưng tất cả chúng tôi đều như anh chị em và được Thầy bảo bọc che chở và yêu thương. Thầy luôn dành tình cảm chân thành hỏi thăm và động viên chúng tôi trong cuộc sống nên hể có chuyện vui buồn của cá nhân chúng tôi thường tâm sự với Thầy. Nhiều lúc có bất đồng việc gì đó với nhau, Thầy là người dạy và khuyên bảo giải hòa cho chúng tôi. Thật sự Thầy như là người cha thứ hai của chúng tôi.

Chùa nằm kế bên nhà ga. Trước nhà ga có công viên là nơi tập trung nhiều thành phần trong đó có những thanh niên nghiện hút, hồi ấy hễ đi qua đoạn đường này tôi sợ lắm. Sáng dậy, có vài người ra đi Thầy là người tiếp dẫn và mua hòm chôn cất. Rồi lớp người ấy biến mất, công viên được xây mới và đẹp hơn xưa.

Anh em chúng tôi mơ ước có một ngày nào đó Chúng Thiện Hạnh của mình trở thành GĐPT và sự thật chúng tôi đã được Thầy nuôi dưỡng cho đến ngày thành lập được đơn vị mới là GĐPT Ngộ Phước. Nhiều lần tôi hỏi Thầy: Bạch Thầy, tại sao chúng học Phật chúng con tên Thiện Hạnh mà không phải là tên Ngộ Phước như tên của chùa? Thầy mỉm cười trả lời tôi: Vì Thầy muốn các con tiếp nối tiền nhân đi trước. Thiện Hạnh là làm những việc thiện, sống đời đức hạnh cho mình cho gia đình và cho xã hội…

Tôi lớn lên và xa Thầy mãi vì đi học rồi đi làm xa. Những ngày cuối đời của Thầy, tôi thường tranh thủ về thăm Thầy nhiều hơn. Thầy căn dặn anh em nên yêu thương nhau hơn và xây dựng đơn vị ngày một vững mạnh. Nhưng than ôi! Cuộc đời vốn vô thường. Đóa sen vàng đã về với đất Phật. Ngày đưa Thầy tôi không về được cho đến hôm nay vì nhiều nhân duyên tôi cũng chưa thắp cho Thầy một nén nhang. Tôi thật tệ!

Nhưng tôi nghĩ Thầy sẽ hiểu và thông cảm cho tôi. Tôi lớn lên và trưởng thành, đã được đứng trong hàng ngũ Huynh Trưởng GĐPTVN, đó cũng là nhờ công lao rất to lớn của Thầy dìu tôi từng bước chập chửng vào nẻo đạo cũng như đường đời.

Thầy ơi con mãi nhớ và ghi nhớ công ơn Thầy…

Những hình ảnh còn lưu lại của Thầy và Chúng Thiện Hạnh ngày xưa:

Trương Văn Tạo (Khánh Hòa)

1463 lượt xem