Thời kỳ phương tiện đi lại còn khó khăn, trên chuyến xe về thăm quê hương miền Tây, Trưởng HCC ngồi vào hàng ghế chật chội, bên cạnh một cô hàng – có lẽ là buôn chuyến – chung quanh toàn là hàng hóa, không cục cựa gì được. Được cái là lưng anh dài nên cổ và đầu anh nhô khỏi miếng nệm trên đầu ghế. Tuy nhiên, sau những ngày mỏi mệt anh ngủ gà ngủ gật làm sao mà đầu nghiêng vào vai cô kia. Cô ta đẩy anh qua và la lên:

– Cái ông này, ông làm gì vậy?

Anh HCC tuy đã tỉnh nhưng đầu óc còn lơ-tơ-mơ, trả lời… tỉnh rụi:

– Tôi làm Huynh Trưởng.

Chạy một chút gió hiu hiu thổi làm anh ngủ tiếp, cô gái lại cự nự:

– Rồi ông cứ làm hoài vậy sao?

Anh giật mình quay mặt nhìn cô gái, thấy mình được an ủi vì hình như có người… đồng cảm:

– Tôi phải làm hoài chứ sao mà nghỉ được?

Xe tiếp tục chạy, gió tiếp tục thổi mát, và anh lại tiếp tục… gà gật, cô ta lại kêu lên:

– Chừng nào ông mới… thôi làm nữa đây?

Anh Trưởng nhà ta mắt nhắm mắt mở trả lời cho qua:

– Chắc phải làm suốt vì đời Huynh Trưởng đâu có nghỉ… hưu!

Cô gái: ?!!!

Trích Facebook GĐPT CườiTác giả Đức Quảng

1854 lượt xem