Với tôi tình Lam là bất diệt.
Bởi tôi thật sự không mặc chiếc áo màu Lam đến nay hơn 30 năm. Ba mươi năm nổi trôi trên trường đời đầy tranh chấp biến động ấy tôi luôn được nâng đỡ động viên bảo ban của những cánh chim Lam đàn anh đàn chị một cách vô cầu không cần thù đáp.

Tôi nhớ rõ sau 30-04-1975 chỉ 10 hôm các trại tạm cư bị giải toả. Cư dân ở đây bị cưởng chế hồi hương. Nhưng than ôi nhà cửa ruộng vườn của họ đã có dân bám trụ cư trú. Họ được chính quyền Lâm Thời chỉ ra bờ rừng tìm chỗ thích hợp làm láng trại ở tạm. Có thể nói gần như màn trời chiếu đất. Nhà của Anh Chị Trưởng của tôi ở đây (tức vùng tạm cư) luôn chật cứng người cầu xin giúp đỡ, đa phần là đạo hữu phụ huynh của các em. Đại Diện BHD Tỉnh tại Huyện khẩn họp và lên lịnh công tác vận động các em hai ngành Thanh Thiếu cụ bị lưởi liềm, đòn xóc cưa, rựa cuốc xẻng xà băng tập trung về chùa và khẩn trương lên đường với danh sách đã được thiết lập. Ngày đầu tiên chúng tôi lên đường chỉ 150 anh chị em. Đến địa điểm chúng tôi chia nhau thành từng toán. Toán cắt tranh. Toán tìm dây giang và giây mây. Toán đi đốn tre làm Hôm và lạc. Toán đi tìm cây trên rừng về làm sườn nhà, Toán lo làm nền. Chúng tôi bận đồng phục có cờ quạt đầy đủ. Quân đội Bắc Việt chính quy đóng các chốt hiểm yếu thấy thế toả xuống nắm tình hình. Biết chúng tôi là tổ chức tôn giáo làm công tác xã hội giúp đồng bào nên sau đó mấy tiếng đồng hồ họ trở lại với trang bị như chúng tôi cùng nhau làm việc ra sức giúp dân. Để chống lại cái nắng gay gứt, mệt nhọc chúng tôi hát vang cả vùng đồi núi. Các bạn thử nghĩ xem đến 17 giờ chiều chúng tôi đã dựng lên gần mười căn nhà với mức độ hoàn thành cở 50%. Ăn uống chúng tôi hoàn toàn tự túc. Sáng mai chúng tôi lại lên đường với số lượng hơn hai trăm và cứ tăng dần như thế mãi dưới sự góp sức của Ban Bảo Trợ và đồng bào hảo tâm. Chỉ trong một thời gian ngắn chúng tôi hoàn tất hàng trăm căn nhà với hơn năm ngàn công thì công tác phải đình lại vì các anh chị trưởng phần lớn đều bị câu lưu xét hỏi về động cơ về tài chánh hổ trợ công tác tâm lý chiến dành dân với chính quyền Cách mạng. Một số anh chị chủ chốt phải lên đường cải tạo tập trung. Ngày ấy gia đình nào cũng túng quẩn công việc làm ăn đình đốn có điều chúng tôi rất rảnh rang, quỹ thời gian còn nhiều. Đạo hữu vẫn tiếp tục đóng góp nhưng không được bao nhiêu so với việc khai thác trực tiếp trên núi. Chúng tôi chỉ dùng xe đạp thồ những vật liệu nầy lên phát cho đồng bào. Nhà nào neo đơn là chúng tôi giúp không phân biệt thành phần nên đồng bào tị nạn đều thương yêu chúng tôi. Xét thấy tình hình không mấy thuận lợi Ban Huynh Trưởng các Gia Đình họp lên phương án tổ chức sinh hoạt hàng đội chúng tự trị. Huynh Trưởng chỉ huy từ xa. Anh chị trưởng miệt mài biên soạn tài liệu ngày đêm và giảng giải cho thành phần Đội chúng Trưởng. Đội chúng Trưởng Hướng dẫn thảo luận ở đội chúng. Huynh Trưởng chỉ duyệt biên bản cho ý kiến là bài học hoàn thành. Chủ nhật nào Mặt trận Tổ Quốc Huyện, Phòng Tuyên Huấn Huyện cũng cử nhân viên xuống thị sát và đòi ưu tiên dạy một bài chính trị căn bản. Nhưng thầy cố vấn Thích Hạnh Nguyện và BHT Gia Đình chúng tôi tuy mềm dẽo nhưng cương quyết chối từ. Liên Đoàn Trưởng, Gia Trưởng của đơn vị chúng tôi bị bắt đi cải tạo tập trung ở trại huyện. Thế nhưng các anh chị nhỏ còn lại vẫn không chịu sự kiểm soát của Mặt trận và tuyên huấn với lý do Gia Trưởng và LĐT vắng mặt. ACE còn lại không có thẩm quyền. Hơn một năm sau tôi lên đường thực hiện nghĩa vụ quân sự. Cha mẹ tôi thực sự đau buồn. Nhưng thực sự tôi không ngờ. Đội Sen Trắng của tôi mỗi tuần cử một bạn đến ở thường trực tại nhà tôi. Đi học đi làm về dọn dẹp nhà cửa phục vụ cho Gia Đình tôi còn hơn tôi còn ở nhà. Ba mẹ tôi thực sự xúc động. Còn riêng tôi tuần nào cũng nhận được thư nhà do bạn tôi tường thuật mọi việc ở quê không sót thiếu điều chi kể cả bài học hàng tuần. Do vậy khi ra quân, tôi trở về quê nhà, điều cha mẹ tôi yêu cầu mầy hãy đến thăm các anh chị. Nhưng than ôi, gia đình các anh chị tôi đâu còn sum họp như khi xưa. Các anh còn đi cải tạo chưa về. Thế nhưng ngày sinh nhật Đoàn, ngày chu niên Gia Đình chúng tôi vẫn có chỉ đạo thực hiện người lo việc nầy kẻ lo việc nọ kể cả thức ăn bánh trái. Đúng giờ chúng tôi ập vào chùa cũng thực hiện đúng chương trình. Báo cáo tổng kết sinh hoạt, thắp nến sinh nhật công bố tuổi tác, nhắc nhở nhau phê bình xây dựng nhau đầy chân tình. Tôi tham gia công tác chính quyền. Tôi không đi chùa thường xuyên như ngày xưa, nhưng mọi mặc công tác và học tập vẫn thực thi đầy đủ. Tôi bị bạn bè phê bình nhưng các anh chị khi nào cũng binh vực chở che cho tôi. Có một điều tôi đặc biệt hàm ân các anh chị và bạn bè là không ai yêu cầu tôi giúp các anh chị hay các bạn điều chi dù vai vế của tôi có thể giúp cho họ không khó. Cha mẹ tôi khi nào cũng khuyên tôi mầy hàm ân nhiều như thế hãy sống xứng đáng là một thằng đàn ông đó là cách trả ơn nhau đầy đủ. Mầy cứ xem những ông anh mầy trong các trại học tập khi nào cũng có khí phách và tận tuỵ giúp đỡ người đồng cảnh ngộ. Dù gặp bao gian khổ, dù gặp nhiều gian khó Lý tưởng chúng ta vẫn tôn thờ. Đó không phải là lý thuyết mà là hơi thở là sự sống. Ngày kia đi làm về tôi kể cho cha tôi nghe ngôi chùa rêu phong đã bốn năm không ai lui tới khi hôm mái ngói được lợp lại vàng hườm. Mấy ông trong huyện mua nhang lén thắp trong ấy. đội du kích và công an đang điều tra nhưng cũng lén thắp nhang. Cha tôi cười và bảo: Không ai bỏ con cả, nhưng con không thể nhận được thông tin đầy đủ như khi xưa. Đó là một điều tốt cho con. Về sau tôi nài nỉ mẹ kể các anh chị mầy làm đó chứ nào có quỷ thần nào. Để bảo vệ đạo pháp, để giữ niềm tin cho mọi người, để mọi người không làm việc ác. Anh chị Huynh Trưởng của tôi có thể làm tất cả không từ chối những nguy hiểm đến bản thân. Sau khi từ trại tập trung ra một số anh chị không chịu nổi sự quản lý hà khắc của chính quyền địa phương đã tình nguyện đi các vùng kinh tế mới xa xôi. Cũng có anh chị tìm đường thuận tiện để giáo dục con cái mà ly quê. Có điều ở đâu các anh chị cũng xứng đáng là anh chị của các em vì con cái anh chị đều thành đạt nên người. Và bây giờ các anh chị tuổi đời đã về già, thế mà hạnh nguyện độ tha không mòn mỏi. Trang nhà Sen Trắng Thế Giới lại ra đời trong phong ba. Vẫn biết công ơn của anh chị lớn như trời biển. Giờ nầy anh chị vẫn thiết tha thế mà thằng em nầy vẫn chưa đủ can đảm đứng ra giúp anh chị một tay thật là quá hèn. Thế nhưng các anh chị chưa từng bỏ em. Em xin có đôi dòng cung kính chia sẻ cùng các bạn tình Lam. Tình Lam Thật bất diệt ngàn đời không phai./.

THỊ THẠNH

640 lượt xem