Thưa Anh Chị Em Huynh trưởng bốn phương,

Chúng ta đang trên đường tu học, nhưng mỗi người thích hợp với mỗi pháp môn tu khác nhau; có thể không ai giống ai, miễn là ai cũng chú ý tu Phước và tu Huệ. Chỉ biết bố thí cúng dường mà không lo học Phật Pháp, (Học gíao lý, học kinh điển…) thì cũng không được. Chỉ lo tu Huệ chứ không bao giờ tham gia làm những công tác từ thiện , không bao giờ chịu bố thí cúng dường… thì cũng không xong.

Thưa Anh Chị Em,

Làm gì thì làm, làm sao thì làm nhưng chúng ta không quên mục đích của học Đạo: dù theo pháp môn nào thì học Đạo, nghe Pháp, tụng Kinh… là để tu Tâm dưỡng Tánh chứ không phải để tự cao tự đại, cho dù mình đã tụng hết bộ Kinh này sang bộ kinh khác, lạy xong hồng danh 108 lạy, từ lạy 500 danh hiệu Phật rồi đến lạy 3 ngàn lạy, rồi cả đến vạn Phật… cũng hoàn thành nhưng lòng bi mẫn đối với tha nhân không tăng lên, trí tuệ giải thoát không khai mở, như vậy thì đã lãng phí rất nhiều thì giờ, công phu.

Thật vậy, Tất cả chúng ta đều hiểu thế nào là Từ Bi của đạo Phật. Đó là tình thương vô điều kiện đối với tha nhân: Từ là đem vui, bi là cứu khổ; chỗ nào có ngưòi đang buồn thì chúng ta đem niềm vui đến, cùng cười với họ; chỗ nào có người đang khóc, chúng ta an ủi họ, chia sẻ với họ với tâm vô tư không cần báo đáp, không mong cầu sau này họ sẽ tốt lại với ta. Thế nào là trí tuệ giải thoát ? Đó là sự hiểu biết về Vô thường, Vô ngã, và Khổ, để không dính mắc, không ảo tưởng, không nuối tiếc quá khứ, không mơ tưởng đắm chìm trong tương lai… Sự hiểu biết về Khổ giúp chúng ta “thương người như thể thương thân”, vì ai cũng tham vui sợ khổ, khổ vì đủ thứ nguyên nhân: vì đói , khát, bệnh, sinh ly tử biệt, vì cầu mong ước muốn mà không đuợc toại nguyện…

Vì vậy chúng ta phải luôn tỉnh thức đừng để như anh chàng kia tụng kinh, lạy Phật mà Tâm còn phân biệt yêu ghét, lấy bỏ búa xua.

Anh chàng kia đến nhờ một vị Sư tụng kinh cầu siêu cho vợ anh vừa từ trần; sau thời Kinh anh hỏi vị Thầy: “Thầy nghĩ xem vợ con có được phước nhờ tụng Kinh không?” Vị Thầy trả lời: “không những chỉ vợ anh mà tất cả chúng sanh đều được lợi lạc”. Anh chàng lo lắng hỏi: “Nếu Thầy nói như vậy, mọi người đều được hưởng thì họ sẽ dành hết phước đức của vợ con vì vợ con yếu lắm! Xin Thầy hãy tụng Kinh riêng cho 1 mình vợ của con”. Vị Thầy giảng cho anh ta hiểu: người Phật Tử làm tất cả mọi việc như tụng kinh, bố thí, cúng dường, phóng sanh… đều muốn hồi hướng công đức cho mọi nguời chứ không bao giờ dành riêng cho 1 mình mình cả!

Anh chàng tỏ ra đã hiểu biết, nói: Dạ, đó là một lời dạy rất hay, thưa Thầy! nhưng xin Thầy ban cho con 1 ơn huệ đặc biệt; đó là anh hàng xóm của con rất thô lỗ cộc cằn đối với con, xin Thầy hãy loại hắn ra khỏi danh sách mọi chúng sanh!!

Thưa Anh Chị Em,

Học Phật, chúng ta đều biết rằng: ta với tha nhân là một, ta với vũ trụ là một, mỗi con ngưòi trên hành tinh này đều liên quan mât thiết với nhau và có câu nói bất hủ trong thời đại chúng ta là: “một con bưóm vỗ cánh ở bên này Đại Tây Dương làm ảnh hưởng đến dao động sóng của Thái Bình Dương ở bên kia.

Thân kính chúc Anh Chị Em mở rộng lòng ra để thương yêu và tôn trọng sự sống của mọi người, mọi loài như lời dạy của chư Phật.

Trân trọng,
BBT

562 lượt xem