Thành đạo rồi, đức Phật đi khắp đó đây giáo hóa, mọi người đều thấm nhuần ơn hóa độ, chỉ riêng vua nước Xá Vệ không tin. Tịnh xá của đức Phật ở gần bên cạnh cung điện nhà vua, cả 2 đều hướng về phía bờ sông.

            Trong tịnh xá có đến hơn 300 vị Sa di, họ thường xách bình tới sông lấy nước. Một ngày nọ, các vị nầy tới bờ sông, trước khi lấy nước, họ cởi cà sa và cùng nhau đùa giỡn. Nhằm lúc vua Ba Tư Nặc và phu nhân đang ngồi nghỉ mát trên lầu, xa xa thấy các Sa di như thế, nhà vua liền nói với phu nhân: “Tôi sở dĩ không tin Cù Đàm (Gautama, đức Phật) là vì thế. Cù Đàm và đệ tử thường tự xưng là thanh tịnh không còn phiền não, nay thấy các ông Sa di vui đùa như vậy có khác gì tôi đâu, thanh tịnh ở chỗ nào?”

            Phu nhân nói với nhà vua: “Ví như trong biển có long mà cũng có xà, trong Phật Giáo cũng thế, có người đã đắc đạo mà cũng có người chưa, không thể vơ đũa cả nắm được.” Phu nhân nói chưa dứt lời thì các vị Sa di đã bận xong pháp phục, mỗi người xách một bình nước và dùng thần thông bay về tịnh xá. Phu nhân liền chỉ cho nhà vua xem và nói: “Lời phê bình trên của bệ hạ nếu đúng thì nay các vị Sa di hiển hiện thần thông như thế, chúng ta giải thích làm sao đây?” Nhà vua ngẫm nghĩ và cho lời nói của phu nhân có lý; liền xuống lầu, rồi cùng quần thần đi đến tịnh xá của đức Phật, đảnh lễ và xin hối lỗi. Đức Phật vì nhà vua, phu nhân và mọi người hiện diện nói pháp cho họ nghe, ai nấy đều phát tâm thâm tín chánh đạo.

(Kinh Tạp Thí Dụ)

            Tinh tấn giữa đám người buông lung, tỉnh táo giữ đám người mê ngủ, người trí như con tuấn mã thẳng tiến bỏ lại đàng sau con ngựa gầy hèn.

                                                                                                                      (Phật Ngôn)

509 lượt xem