Đức Phật Độ Cho Người Mẹ Mất Con


       Một thời đức Phật ở tại thành Xá Vệ, trong vườn Cấp Cô Độc. Có một bà góa vừa chết đứa con, nên ưu não sầu khổ, ôm thây đứa con gào khóc mà chạy, chẳng khác người điên. Chạy đến tịnh xá Kỳ Hoàn, nghe xưng tán đức Phật là vị đại thánh hay giảng kinh pháp trừ khó, đem vui cho mọi người. bà liền vào lễ Phật, quỳ lạy xin Phật cứu cho đứa con được sống lại. Đức Phật dạy rằng:

          Ngươi hãy đi khắp trong thành này, xem có nhà nào không có người chết, thời hãy xin lửa đem về đây, tôi sẽ cứu sống con cho nhà ngươi.

        Người đàn bà chạy khắp thành phố, nhưng hỏi nhà nào cũng có người chết, không thể xin lửa, phải tay không trở về bạch lại với đức Phật. Đức Phật nhơn đó dạy rằng:

          Phàm người ở đời có bốn nhơn duyên không thể ở lâu: Một là thường rồi sẽ vô thường; hai là giàu sang rồi sẽ nghèo hèn; ba là hội họp rồi sẽ phân ly; bốn là mạnh mẽ rồi sẽ đau chết. Nhà ngươi ngày nay, sao lại không biết lo cho tự thân? Sao không bố thí trì giới, cứu giúp những kẻ cô quả bần cùng?

Bà mẹ bạch Phật rằng:

          Con nay lòng thương con đã nhập trong cốt tủy, đâu có tiếc thân mạng.

Khi ấy đức Phật muốn hóa độ người mẹ đáng thương ấy, liền lấy thần lực hóa bốn hầm lửa đốt cháy xung quanh người mẹ. Sức nóng bức bách khiến người mẹ phải lấy thân của người con mà che đỡ. Đức Phật liền hỏi rằng:

          Nhà ngươi vừa nói lòng thương con đã nhập vào xương tủy, sao còn nỡ tâm lấy thân người con mà che đỡ cho nhà ngươi khỏi bị lửa đốt? Lửa ở thế gian nhỏ nhoi không đáng kể gì, lửa ở địa ngục đốt cháy mới thật tai hại nguy hiểm. Loài súc sanh thì bị khổ ngu si, loài ngạ quỷ thì bị đói rét, Làm người biết lo cho tự thân cần phải bố thí trì giới, nhẫn nhục. Có vậy mới được hưởng phước cõi trời và được gần cảnh giới Niết bàn.

Bà mẹ nghe lời Phật dạy, tự trách lòng ái dục của mình, thành tâm đảnh lễ sám hối, được tiêu trừ cấu nhiễm, thành bậc Tu Đà Hoàn.

(Linh Xuất Diệu)

926 lượt xem