Ngày xưa, một vị Vua có một con voi rất dễ thương nhu mì, không bao giờ hại ai và vì vậy được đặt tên là con voi “Dễ thương”. Thật vậy, ai thấy con voi này cũng đem bụng thương mến và người nài nuôi voi cũng thường khoe với mọi người là con voi này không bao giờ hại một ai, không bao giờ tỏ ra khó tánh, nổi nóng.

Một hôm, có một bọn côn đồ họp gần chỗ voi Dễ thương ở và voi Dễ thương nghe bọn chúng nói:

Nghề ăn trộm chúng ta phải can đảm và phải dữ tợn mới được, gặp ai cản trở phải giết ngay.

Voi Dễ thương nghe được liền nghĩ đó là lời khuyên của bọn côn đồ đó cho mình và tự nguyện theo lời dạy ấy. Sáng mai người quản tượng lại, voi Dễ thương liền lấy vòi cuốn giơ lên cao và quật mạnh xuống đất, chết ngay. Người phụ giữ voi nghe động chạy đến xem sự tình gì cũng bị voi Dễ thương lấy vòi cuốn lên cao rồi đập mạnh xuống đất giết chết. Từ đó về sau, mọi người đều tránh xa voi Dễ thương, chỉ cho ăn, nhưng không ai dám lại gần và voi Dễ thương càng ngày càng trở nên hung dữ.

Vị vua nghe kể sự tình, liền sai một vị Đại thần thông thái đến tìm nguyên do. Vị Đại thần đến trước voi khá xa để khỏi bị voi làm hại, và đứng nhìn voi Dễ thương rất lâu để tìm xem có gì khác thường khiến voi đổi tính nết như vậy. Ông nhìn lâu cũng không nhận thấy gì khác thường, Ông liền nghĩ có lẽ voi ta nghe lời nói xấu chăng, bèn tìm hỏi và được biết một bọn ăn trộm vừa bị bắt và bọn này có họp tại gần chỗ voi ở. Tìm được nguyên nhân, vị Đại thần liền sai một bọn khác đến nhóm họp gần chỗ voi Dễ thương ở và đêm ấy voi Dễ thương nghe rằng:

Ở đời quý nhất là lòng tốt, chính lòng tốt đánh giá trị của mọi vật.

Nghe xong, voi Dễ thương thấy rõ là một lời khuyên cần phải theo và từ đó trở đi, voi trở lại hiền lành như cũ và xứng với tên đã được đặt cho là voi “Dễ thương”.

 Trích Những Mẫu Chuyện Đạo của HT Thích Minh Châu

 

511 lượt xem