Chị Nguyên Phán – Bùi Thị Tuyết tuổi 15 đã tham gia Đoàn Qanh Vũ Gia Đình Phật Tử (GĐPT); tuổi 40 đã vào hàng ngũ huấn luyện, đào tạo Huynh Trưởng; tuổi 50 trở thành Ban Viên Ban Hướng Dẫn GĐPT tỉnh Thừa Thiên. Vào bán thế kỷ trước chị đã cầm ngọn đèn phát nguyện ngay giữa chánh điện chùa Từ Đàm…

Đầu tháng ba âm lịch hằng năm, chính là ngày truyền thống Về Cội tại Quảng Hương Già Lam Tu Viện, cũng chính ngày truyền thống đó, Ban Hướng Dẫn Trung Ương Gia Đình Phật Tử Việt Nam chọn làm ngày tân thăng cấp Dũng. Năm nay, cố đô Huế lại được sống lại trong những ngày tháng sứ mạng áo lam ra đời. Chị Nguyên Phán – thọ Bồ-tát giới – người Huynh Trưởng nền tảng, luôn tiếp nối hạnh nguyện Phật hoá phổ “không một ngày rời trại trường, không một ngày sống một mình”. Câu nói ấy là lời dặn dò cuối đời của cố niên trưởng GĐPT Nguyên Ngộ – Nguyễn Sỹ Thiều. Vì sao chị không bao giờ rời bỏ trại trường? Bởi vì nơi nào có sự hiện diện của Tăng-già thanh tịnh, của những bậc Huynh Trưởng thiết tha hy hiến, phụng sự đàn em, thì chị luôn gắn từng hạt bồ đề (từ cấp Tập, Tín, Tấn) lên vai áo để lên đường sống với trại trường: Thuyền Tôn, Trúc Lâm, Từ Hiếu, Linh Mụ v.v… Và vì sao chị chưa bao giờ sống một mình? Bởi vì chị đã nguyện suốt đời đi theo màu áo, một màu lam ấy, chỉ một màu mà chưa hề phai nhạt (màu Từ Đàm, rồi lên Từ Hiếu, về Thuyền Lâm…). “Tuyết con, dù GĐPT tỉnh có còn dăm bảy người ngồi nơi đây thì con cũng gắng đi…”

Nếu Huế, những người “cổ nhân GĐPT” sau đời anh Thiều vắng mặt thì còn gì là mùi vị mặn cay của Gia Đình Phật Tử Huế. Chị chỉ cần đi thôi… cứ đi thôi…, nếu họ cố biến GĐPT thành biến cố cũng sẽ bất thành!

Cấp Dũng, chưa phải cấp thăng cao nhất đối với đạo Phật, nhưng là cấp thăng tiến hàng đầu trong ngành giáo dục GĐPT. Thật đúng vậy, chị đã là một kho tư liệu sống cho những thăng trầm, chia rẽ, lục đục; chị là quyển đại đề cương; chị là tập luận văn không có điểm cho. Vì trải qua bao ngày, nhu-cầu canh chị bỏ mặc GĐPT tỉnh thì nhị-trực-tiến vào địa đạo làm màu lam ấy sẽ thêm thắt nhiều rắc rối!…

Đã lâu lắm rồi (đời chị Kim Cúc, chị Thảo), sau 20 năm chưa nữ Huế nào lại lại mang trọng trách giữ vững niềm tin, xây vá lại một con đường quá cũ kỹ, quá thưa thớt, qua năm bảy nhánh thượng nguồn, về sông Hương, chảy xuống Ngã Ba Sình (đục, trong, lợ). Dòng nước Sình ấy, sẽ chắt lọc rồi mới hoà mình vào biển lớn…

Nhớ lại, ngọn đèn trong đêm phát nguyện Huyền Trang ở chùa Từ Đàm nửa thế kỷ trước, đã bao người Huynh Trưởng đã làm nên Huế, làm nên Sài Gòn – Gia Định, Hoa Kỳ, Úc Châu, Gia-nã-đại… gương sáng, tâm trong. Máu lam đã làm đứt biết bao dây xích bánh xe tăng; đổ biết bao mồ hôi trong sách nhà lam. Chị chưa bao giờ thấy mình là người đi trước; chị cũng chưa bao giờ nói mình là người có công; chị cũng không hề đã bỏ cuộc giữa vòng xoáy Phá Tam Giang. Hôm nay, chứng kiến chị nhận sự minh chứng dưới ánh đuốc Trí Tuệ mà sương trời xứ Huế hanh thông, không chút bận lòng!

Giữa muôn trùng sắc màu, giữa vạn quyển Nội Quy – Quy Chế đan xen nhưng chị đã không lẫn lộn, không bị bụi mù nên hẳn chẳng vượt khỏi tổ chức. 75 năm đã chẳng một mình, giờ đây chị đã quên mình trong hàng triệu con tim đắp xây một Gia Đình Lam thân ái. Tiếp tục làm cho chân lý 4 hạt bồ đề nội tại sống mãi với thời gian.

Mở lối cho các anh chị…!

BẢO PHÁP
Nguồn: Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam (phatgiao.org.vn)Phật Tử Việt Nam (phattuvietnam.net)

3571 lượt xem