Trại……… đẹp hoài!

Nói như vậy không sợ sai không sợ quá lố. Nhìn em bây giờ tôi nhớ ngày xưa. Chao ơi! Khi được các Anh Chị trưởng lên danh sách và đọc tên: … được tham dự trại A Nô Ma …trại Lộc Uyển. lòng rộn lên lao xao lâng lâng suốt những ngày chuẩn bị gói hành trang cho ngày lên đường.

Chiếc gậy!….. Tôi cùng các bạn đi rảo suốt mấy hàng tre để chặt làm sao cho vừa ý,thắt vào đầu gậy một đoạn dây 2 mét, đã gút đẹp hình xúc xích trông rất mạnh mẽ, chiếc ba lô căng phồng mang ướm thử vào lưng nghe nằng nặng vì chất đầy mọi thứ lỉnh kỉnh đồ dùng cá nhân,nhưng rất êm và thoáng nghe xôn xao lạ. Chiếc xe đạp kiểm tra lần cuối để không bị sự cố dọc đường.

Còn ba ngày sẽ tới …là cả một trời mây tưởng tượng cứ ùa ập về. Nào là vào đất trại sẽ là … Những bóng dáng áo LAM thật gần,thân thương, nhưng nhiều khuôn mặt lạ từ bốn phương tám hướng về, câu chào bỡ ngỡ phút ban đầu chưa ai biết tên ai. Rồi là sẽ gặp các Anh Chị trưởng lớn mà lòng rất kính mộ … là ai, ra sao? Nghe nói anh kỹ luật tia mắt nhanh như một làn tên, réo lên tiếng còi rồi PHẠT! và chắc chắn từ đất trại về mình có nhiều bài hát mới và trò chơi lạ,đủ sức làm sôi động vui nhộn vòng tròn sinh hoạt ngày mai với các em. Lại lo lo, đêm về ngủ sẽ ra sao? muỗi nhiều không?

Nghe những anh chị đã đi trại nói:” Đói ngủ đến phát thèm! ” có không? Ôi thôi – cả một trời mộng … và mị.

Thế rồi, một tuần trên mảnh đất trại ngày ấy, qua ngày thứ ba đã mệt đừ,và sao tuồng như nghe nhớ nhà. Căn nhà bình yên! Đất trại thật sự là Huấn Luyện bằng tiếng còi: giờ ăn, giờ học, giờ ngủ, giờ thức khép kín cảm thấy như mình không xoay sở được gì,khép mình vào và nhanh và nhanh lên để không bị phạt.

Qua những giờ học ngày thứ tư, thứ năm chưa được mười phút là hai mí mắt như đè trĩu xuống, cố cưởng vẩn nhiều lần đầu gục qua một bên rồi giật mình thức giấc, được giải lao năm phút tưởng chừng như một ân sủng của bà tiên ban tặng cho. Dần qua những lần giao lưu sinh hoạt vòng tròn biết nhiều tên nhau, nhớ mặt nhau rồi quen rồi hò hẹn … tìm đến đơn vị bạn thăm.

Và tôi – Bây giờ vẫn còn đây một khóa trại một khóa trại của xứ miền trung, lạnh và mưa phùn bay bay. Chỉ năm ngày đêm đã hết ba đêm phải di tản chỗ nằm tối thui, vì ba lớp “Chăn giấy” đã ngấm sũng nước. Trại sinh chất như nêm vào chánh điện im như tờ và ngủ say ngon!

Rồi chiến tranh – cuốn những lứa tuổi hồn nhiên vui sống hiền hòa ấy về vạn nẻo đường đầy lửa đạn … Đến mỗi nơi dừng chân, tôi lại tham dự góp sức vào dựng xây những đơn vị mới – rồi mở trại, rồi văn nghệ mùa Báo Hiếu, Phật Đản. Tôi nghe yêu thương vỗ đập mãi Tình Lam dù bất cứ vùng miền nào cũng đầm ấm như mái gia đình xưa. Và bây giờ tóc đã bạc rồi, hai từ đi trại mặc dù bây giờ không còn làm trại sinh nữa và với những trách nhiệm lo toan khác, sao nghe trong lòng vẫn cứ rạt rào nao nao dìu dịu êm đềm. Dù nhìn trại từ góc độ không gian nào từ lăng kính thời gian nào thì: ” Trại – hoài đẹp ” thế đó em.

Có phải rằng – Em thử nghĩ xem – có phải ở trại,niệm phiền không hề có, thi thoảng có cái giận cái hờn cố níu lâu cũng quên – có uể oải sẻ lại bạn bè kéo đi và nụ cười lại nở tươi giòn. Ở đó xa lạ và khoảng cách không còn – ai muốn đơn côi cho rút một mình sẽ như một cái gì xa xỉ? không hề tồn tại – Ở đó, lời trao của Anh Chị trưởng bao giờ cũng mới mẻ, rất ân cần và tha thiết kỳ vọng chỉ vì tương lai nào đó; và lời ca nghe vang vọng như thức dậy cả trời đất về để cùng thâm dưỡng cho những tấm lòng thiết tha yêu đạo và yêu quê hương như yêu chính mình.

Trại – em nhỉ – đẹp hoài!

Hãy cất giữ để làm kỷ niệm ôm ấp tình bao dung gắn kết mọi người và ngọn lửa ươm hồng trái tim LAM, biết vượt qua những hạn hẹp của đời thường để mở lòng đi tới – tới những mái lều thơ ngoan như chồi non cần che chở tưới tẩm trong vòng tay yêu thương tỏa ngát hương sen còn đợi và rất cần có em, có chúng ta

Tất cả, tạo hình cho TRẠI…… ĐẸP……. HOÀI

Tâm Mạnh _ H2 Uy

1787 lượt xem