YẾU CHỈ THIỀN MÔN.

Anh chị em Lam Viên thân mến!

Hãy quán sâu và mở rộng tâm từ, vượt qua lằn mức của đối đải nhị nguyên mới có thể thực hiện trọn vẹn sứ mạng giáo dục mà Giáo Hội cùng Tổ Chức đã trao phó cho chúng ta.

Dưới kỳ hiệu Sen Trắng tôi xin kể anh chị em nghe một giai thoại thiền như sau:

Thầy Bankei có tổ chức một khoá Thiền, Thiền Sinh trên đất nước Phù Tang ghi danh theo học rất đông. Thiền khoá được khai giảng ít lâu một thiền sinh bị bắt quả tang vì tội ăn cắp và quản chúng đã trình lên thầy xin trục xuất đễ bảo vệ uy tín của thầy và của cả khoá tu thiền. Nhưng thầy Bankei đã bỏ qua.

Không bao lâu sau, thiền sinh nầy tái phạm, tờ trình của quản chúng xin thầy áp dụng môn quy gia trọng không áp dụng các trường hợp giảm khinh nhưng rồi thầy Bankei cũng bỏ qua. Đại chúng rất phẩn nộ kiến nghị lần sau cùng nếu thầy không phán xữ công minh thiền sinh sẽ bỏ thầy mà đi.

Đọc xong kiến nghị thầy Bankei cho nhóm họp đại chúng. Khi đạo tràng đã đầy đủ và thanh tịnh thầy nói:

– Nầy các huynh đệ khôn ngoan, đến giờ phút nầy hẳn quý vị đã biết việc nào đúng việc nào sai. Các Huynh đệ có thể đến nơi khác để học nếu các Huynh đệ muốn. Nhưng đối với người huynh đệ đáng thương nầy không biết phân biệt đúng sai, ai sẽ là người dạy dỗ, nếu thầy không dạy. Thầy sẽ giữ huynh nầy lại đây dù các con có rời khỏi hết chốn nầy.

Trong vòng tay yêu thương của thiền sư Bankei người thiền sinh trộm cắp đã lả chả lệ rơi và lòng ham muốn tội lổi nơi anh như biến mất.

Câu chuyện dừng lại đó, và hẳn quý anh chị thấy được con đường hành thâm kham nhẫn mà chúng ta phải đăng trình.

Thân ái cùng tất cả anh chị em./.

689 lượt xem