NGƯỜI VÀ VẬT

Thế giới con người là thế giới của TRI THỨC TIỀN TỆ biết tích lủy giá trị LAO ĐỘNG THẶNG DƯ và phát triển TIỆN NGHI DÂN SINH. Cải tạo môi trường thiên nhiên, quy hoạch cây trồng vật nuôi, phát triển chế biến và tích lủy lương thực, Giai cấp xã hội được hình thành và luôn luôn diễn biến phức tạp, lòng dạ và tư duy của con ngươi nhiều trắc ẩn cao sâu khó lường.

Những quan điểm nầy không phải khởi phát từ thế giới và môi trường của chúng ta hôm nay mà nó có từ rất xa trong giáo lý Phật Đà. Mười phương ba đời chư Phật đều thi thiết dạy bảo chúng sanh phải biết: “THIỂU DỤC TRI TÚC” Đó là điều kiện cần và đủ để an trú trong hạnh phúc. Bởi lúc đó con vật con người và môi trường ôm ấp che chở nuôi dưỡng nhau một cách ngọt ngào không hai.

TRUYỆN MINH HOA
( Bài Người và vật )
CỨU VẬT VẬT TRẢ ƠN, CỨU NHƠN NHƠN TRẢ OÁN

Hoàng Đế Vương Quốc Ma Thiên La, nhường ngôi cho con rồi phát chí xuất trần thượng sĩ phát túc siêu phương xuất gia cầu đạo. ba mươi năm sau, một hôm trên đường hoằng hóa phải băng qua một khu rừng ông nghe tiếng kêu cứu từ dưới một giếng sâu tăm tối, sau khi thắp đuốc thòng dây thả xuống ông kéo lên được một con quạ tên là BẠT. Một con rắn tên là TRƯỜNG và người thợ săn. Cả ba cùng cảm ơn sư và hứa khi nào cần đến họ họ sẽ xả thân để báo đền.

Ngày nọ người thợ săn với bản tính keo kiệt mời sư đến nhà chứng trai. Sư đi nhưng người thợ săn dặn vợ cứ kéo dài qua giờ ngọ sư sẽ bỏ đi. Quả đúng như vậy qua ngọ sư chào gia đình người thợ săn và ra đi được một đoạn sư gặp con quạ, biết sự tình quạ bay vào Hoàng Cung ý muốn đánh cắp thức ăn về cúng dường sư. nhưng họ canh chừng nghiêm ngặt quá nên bay chầm chậm quan sát thấy bà hoàng hậu nằm ngũ trưa bên cạnh có chiếc nhẫn thật đẹp quạ đánh cắp đêm về cho nhà sư. Nhà sư biết là chiếc nhẫn quý nên đem cho người thợ săn. Người thợ vừa đọc được một thông cáo ai bắt được kẻ cắp chiếc nhẫn và thu hồi được chiếc nhẫn vô giá sẽ được thưởng ngàn đồng vàng ngàn trâu ngàn dê. Do vậy anh lập tức bắt ân nhân mình đem nộp cho nhà vua lãnh thưởng. Nhà sư bị tống giam vào ngục thất. Nhà sư gọi rắn Trường, rắn đến và bảo rằng đây là thuốc trị rắn cắn ông cất kỹ trong cạp quần. Tôi sẽ tìm hoàng tử và cắn. Nọc của tôi các ngự y đều bó tay, nhà vua muốn cứu con phải cáo yết tìm người chửa. ông nhận chửa được oan ức nầy sẽ được giải. Nhà vua đưa nhà sư ra pháp trường đào một cái hố bỏ nhà sư xuống lấp đất lại chỉ chừa cái đầu và một phần cổ. Hôm sau hoàng tử bị rắn cắn các ngự y đều đầu hàng. nhà vua ra cáo thị ai chửa được ông sẽ cho nửa giang sơn.

Khi đoàn người đi qua pháp trường nhà sư la thật to là mình cứu hoàng tử. Nhà vua mừng quá đào ông lên và ông cứu được hoàng tử. Nhà vua giao cho ông nửa nước ông không nhận. Nhà vua nghĩ nửa giang sơn nầy ông coi còn chẳng ra gì thì sá gì một chiếc nhẫn mà phải đi ăn cắp. Vụ án được thẩm tra và khi biết được thật hư nhà vua bắt người thợ săn và giao tài sản ấy cho nhà sư để làm công tác từ thiện an sinh.

Lợi-Danh ăn mòn nhân cách phẩm hạnh đạo đức của con người ghê gớm thay./.

(THỊ NGUYÊN)

TRUYỆN MINH HỌA
(Bài Người và Vật)

Trong Lục Độ tập kinh có câu chuyện rằng: Một ngày kia có vị trưởng giả đi ngang qua một khu phố buôn bán thấy có người thợ câu bán một con rùa, ông lại gần con rùa nhìn ông như van xin sự cứu độ. Ông hỏi giá, tên thợ câu nâng giá lên gấp mười lần và nói nếu ông không mua nó đem về nhà xé xác con rùa trước khi làm thịt. Ông Trưởng giả cười và mua con rùa. Ngài cho gia nhân xức thuốc ở các vết thương ở chân và miệng rùa rồi đích thân ngài đem ra sông phóng sanh. Ít lâu sau có chuyện ngài đi thuyền qua sông rùa bơi theo chổ ông ngồi và bảo ngài phải mua một chiếc thuyền và chuẩn bị lương thực không bao lâu sẽ có một trận lụt lớn. Trưởng giả liền tin cho vua hay để phòng ngừa. Khi lụt lớn rùa nổi lên gần thuyền của trưởng giả và trên đường di chuyển có cứu được một con rắn một con chồn thấy một người đàn ông đang bám vào một cành cây sắp gãy, trưởng giả cứu nhưng rùa bảo cứu người nầy ngài sẽ ân hận. Nhưng trưởng giả vẫn cứu. Đến một khu đồi cao mọi người chia tay. Không bao lâu chồn đem tặng ông trưởng giả một cái bao mở ra thấy toàn bằng vàng. Đúng lúc ấy người được cứu quay lại nhờ trưởng giả giúp cho ít nhiều. Sẳn có số vàng Trưởng giả cho anh một phần tư còn lại ông sẽ làm từ thiện. Nhưng gã đòi phải chia hai. Ông Trưởng giả không chịu anh ta bằng đi báo quan. Quan bắt vị trưởng giả nhốt. Tối con rắn bò vào trong lao cho ân nhân một lọ thuốc chửa rắn cắn. Sáng hôm sau rắn lại bò vào vườn thượng uyển, nơi hoàng tử thường đi dạo và cắn vào chân hoàng tử. Các ngự y đều bó tay nhà vua lại ra thông cáo tuyển người trị rắn cắn. Nghe thông cáo vị trưởng giả gọi người cai ngục báo lên vua rằng ông cứu được hoàng tử. Lúc thả ông ra vua mới hay đây chính là người đã báo dân trong thành chuẩn bị phòng lũ trong trận lụt vừa qua. Khi chửa Hoàng Tử trở lại lành mạnh vua hỏi cặn kẻ mới bắt người nông dân tráo trở vô ân kia hạ ngục. Từ đây vị trưởng giả đã trở thành cố vấn về vấn đề an sinh xã hội thiết lập một nhà nước vì dân thịnh vượng và dân chúng an lạc./.

(Theo Lục Độ Tập kinh)
THỊ NGUYÊN

494 lượt xem